Chương 214: Họa từ bên trong mà ra. (1)
Chương 214: Họa từ bên trong mà ra. (1)
Thời gian chầm chậm trôi qua, công việc hết sức buồn chán, đó là chờ đợi, mọi việc đều có máy móc lo liệu rồi, chứ bọn họ căng mắt ra cũng chẳng giải quyết được gì.
Không bao lâu sau, Cừu Địch chỉ cảm thấy vai mình hơi trầm xuống, quay đầu sang thì Quản Thiên Kiều đã dựa vào vai y ngủ rồi, mắt khép không chặt lắm, vẫn còn lộ ra một khe nhỏ, hang mi cong cong vểnh lên, lông mày thẳng kiên cường như cách của cô, một lọn tóc rũ xuống, bị hơi thở nhẹ của cô làm lay động, rất có nhịp điệu. Cừu Địch đưa một cái tay khác ra, cẩn thận từng li từng tí giúp Quản Thiên Kiều vén sợi tóc rối kia ra sau tai, tránh làm cô thức giấc.
" Cô bé này là người làm việc nhiều nhất, nhưng chưa từng kêu ca than vãn gì." Lão Đổng nhìn thấy vậy ngồi xuống, không đi qua đi lại nữa:
Căn phòng càng lúc càng yên tĩnh, chừng mười lăm phút sau, Cừu Địch kêu lớn: " Kìa! Tới rồi, tôi đã nói mà, cô ấy thế nào chẳng xuất hiện."
Tức thì cả phòng bừng tỉnh, lúc này trên màn hình B9, một cô gái mặc trang phục mùa hè mát mẻ đi qua cổng kiểm tra an ninh, giấy chứng minh và ảnh đều trùng khớp, tên: Tấn Hồng.
" Không đúng, cô gái này thậm chí còn không có trong danh sách nghi phạm cơ mà ... Là kíp trưởng của Tùng Tử Liêu Lý à? Tốt nghiệp học viện ngoại ngữ Trường An, sau khi tốt nghiệp chỉ làm cho đúng công ty ẩm thực này, lý lịch sạch bong như tờ giấy trắng ... Không tra ra được, cô ấy không có bất kỳ dính líu nào cả, lại còn là người bản địa, nơi sinh huyện Lam Điền, Trường An ..." Quản Thiên Kiều quay lại trạng thái làm việc rất nhanh, nhanh chóng tìm ra những tài liệu liên quan tới cô gái này, nhưng ngay lập tức phát hiện ra là chẳng có gì cả, ngay cả kho thông tin khổng lồ của an ninh quốc gia cũng chẳng có tư liệu gì về Tấn Hồng:
Đây có vẻ là một cô gái rất bình thường, đi học, đi làm như bao người khác, chẳng có gì đáng chú ý hết.
Bất thường chính là nằm ở đây, thế nên hôm nay bọn họ giám sát sân bay, ga tàu cao tốc chính là để xác nhận suy đoán này, nếu thực sự là cô gái bình thường thì không cần bỏ đi vào thời điểm nhạy cảm như vậy.
"
Tôi từng hẹn hò với cô ấy đấy, nếu không có cô ấy nhắc nhở, tôi còn không biết Trung Dã Huệ Tử đã chết ... Chậc chậc em gái này rõ ràng là mặc đồng phục cố ý che giấu mà, cởi ra một cái xinh đẹp biết bao ... Thực sự rất xinh đẹp." Cừu Địch thấy Quản Thiên Kiều nhìn mình thì cười nói:" Ý tôi là thay trang phục khác ... Ừm, phóng to lên chút, nhìn xem cô ấy đeo đồng hồ gì?"
" Omega, một thương hiệu đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ." Quản Thiên Kiều nói:" Đắt lắm đấy."
" Tóm lại là một em gái đi làm thuê ở nhà hàng không thể mua được phải không?" Cừu Địch hỏi lại:
" Còn phải nói nữa à, nữ nhân ở hai nơi đó, mười hết tám chín phần dính vào việc kia." Quản Thiên Kiều khinh bỉ vô cùng, chính loại nữ nhân này làm mang tiếng nữ giới, có ăn có học không làm việc đàng hoàng:
" Không, cô ấy không phải loại nữ nhân đó đâu, đừng hỏi tôi vì sao, cảm giác của nam nhân với nữ nhân, nữ nhân sẽ không bao giờ hiểu được." Cừu Địch khẳng định chắc như đinh đóng cột:
"Ừ, anh thì hiểu nữ nhân nhất rồi ..."
Quản Thiên Kiều dài giọng ngọt nhạt một câu, làm Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi cười khùng khục vô cùng thô bỉ, Cừu Địch im luôn, khỏi đoán, chuyện của mình bị hai tên khốn này kể hết cho cô ấy nghe rồi. Còn chuyện gì hai tên đó chưa biết thì có Lão Đổng lắm mồm, Quản Thiên Kiều hỏi một cái, làm gì có huyện hắn giữ thể diện cho Cừu Địch chứ.
Cùng lúc này ở trên màn hình, Tấn Hồng đã qua cổng kiểm tra an ninh, không có vấn đề gì cả, tới sảnh chờ bay rồi, đứng nhìn giờ bay rồi gọi điện thoại, nhìn ngó quanh quất, vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì tới lúc xếp hàng đời ở cổng lên máy bay.
Đổng Thuận Khiết thì ngứa chân ngứa tay lắm rồi, muốn ra tay lắm rồi, sợ nghi phạm trọng yếu này biến mất tăm tích.
Thế nhưng hắn muốn bắt gián điệp chứ không phải là bắt gà.
Lão Đổng có ngốc cũng là ngốc có kinh nghiệm rồi, khi xảy ra chuyện, đám chạy trước sẽ là tốt thí đi dò đường, còn chính chủ thì tuyệt đối sẽ không nhúc nhích, tránh bại lộ mục tiêu. Chưa nói còn có tên phản bội trong đội ngũ, biết rõ có đội nữa đang âm thầm điều tra, đối phương càng không ngu gì nhảy ra mạo hiểm.
" Trông cậy vào hết đấy, thành bại thế nào tôi giao cho cậu, tôi sẽ nghe cậu chỉ huy." Lão Đổng vỗ vỗ vai Cừu Địch, giở thủ đoạn lãnh đạo rồi, ý tứ là có chuyện là lỗi của cậu hết đấy:
Cừu Địch biết Lão Đổng báo thù cái vỗ vai khi nãy của y, nhưng y sợ quái gì, sắn tay áo lên, tinh thần phấn chấn hơn hẳn:" Bỗng nhiên tôi rất muốn làm lãnh đạo, được rồi, tôi tiếp nhận vai trò dẫn dắt đội ngũ, phát ra mệnh lệnh đầu tiên ...
Hôm nay xong việc rồi, đội ngũ giải tán, Lão Đổng, mời mọi người ăn khuya đi."
" Hay hay!" Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi nhất tề vỗ tay reo hò:
Đừng hi vọng mấy tên này chịu làm việc đàng hoàng, Lão Đổng hậm hực nói:"
Được, ăn thì ăn, tiệc lớn luôn, cho các cậu bội thực mà chết, lúc nào rồi mà còn nói tới ăn cơ chứ?"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tấn Hồng đã thuận lợi lên máy bay, không bao lâu sau máy bay cất cánh, vọt lên tầng mấy. Nhân viên thực địa của cục an ninh không có bất kỳ hành động nào, nhìn nghi phạm suy đoán là nằm vùng đó thoải mái rời Trường An.
Phá án không tìm thấy manh mối thì nóng ruột, nhưng tìm được manh mối rồi, không có nghĩa là dễ sống.
Đêm khuya rồi nhưng cục bảo mật chưa được nghỉ ngơi, hai vị lãnh đạo đứng đầu Trần Ngạo và Từ Phái Hồng liên tục phải giao thiệp với phía địa phương. Nhóm này đi lại có nhóm khác tới, điện thoại thì cứ reo không dứt, từ thành phố lên tới tỉnh, rồi thậm chí cả thủ đô cũng có người hỏi han. Dám hỏi tới vụ án mà An ninh quốc gia tra thì tất nhiên là lai lịch đều không nhỏ. Dù là người nơi nào cũng chung một giọng điệu: Nên xử lý kín đáo.
Thế nhưng có một người không muốn kín đáo, Yến Đăng Khoa tận mắt chứng kiến vụ nổ súng kinh hoàng, người ngay trước đó thôi còn cùng hắn kề vai hút thuốc, tâm sự, vậy mà chỉ thoáng cái chỉ còn cái xác không hồn. Đôi mắt Cừu Địch khi chết vẫn ám ảnh hắn, trong đó chất chứa bao nhiêu oan ức, không cam lòng chứ? Người anh em đó chết thật oan, sát thủ thật đáng sợ, thấy người là bắn ngay, không thèm hỏi han gì.
Bọn chúng quyết giết mình cho bằng được đây mà.
Yến Đăng Khoa không muốn chết không nhắm mắt được như thế, có chết cũng không để cho kẻ khác sống tiêu diêu yên ổn, tiêu tiền mồ hôi nước mắt của hắn được.
Từ lúc vào cục là cái miệng của hắn nói không ngừng, có bao nhiêu phun ra hết, hơn nữa chỉ sợ trong phòng thẩm vấn không có ai nói chuyện với mình. Vì sao? Vì hăn sợ vỡ mật rồi.
Dũng khí sinh ra vì sợ hãi thực sự không thể xem thường được, chuyện hắn tung hê ra khiến quá khứ của Yến Đăng Khoa được phủ thêm một sắc thái truyền kỳ.