Chương 215: Họa từ bên trong mà ra. (2)
Chương 215: Họa từ bên trong mà ra. (2)
Yến Đăng Khoa vốn là tên buôn lậu rượu, nhờ thế mà quen biết với Đoàn Tiểu Đường khi đó mới là tên lưu manh đầu đường xó chợ có ít danh tiếng, thành anh em kết bái. Có lẽ là nhờ nhiều năm bị đả kích cũng như trốn trách pháp luật, tích lũy được kinh nghiệm phong phú, một ngày hắn sinh ra ý tưởng đột phát, nếu như bọn họ có thể mua chuộc được toàn bộ cơ cấu tương quan của địa phương, há chẳng phải sẽ thành Trường An đệ nhất nhân hay sao?
Loại suy nghĩ này đại bộ phần kẻ làm ăn ngầm có dã tâm hẳn đều từng thoáng hiện ra trong đầu, thế nhưng Yến Đăng Khoa lại khác, hắn quyết tâm phải làm cho bằng được. Hắn kết hợp với Đoàn Tiểu Đường, bắt đầu từ mua chuộc nhân viên thuế quan, từng bước một mua chuộc tới cấp lãnh đạo, lan từ bộ phận này sang bộ phận khác, đi từ thành phố lên tới tỉnh.
Không biết là có phải vì được hun đúc từ thành phố hơn 3000 năm lịch sử, kinh đô của 13 triều đại không mà sinh ra được ra một tên tội phạm có vài phần phong nhã, mày mò gây dựng lên Bách Nhưỡng Tửu Trang độc nhất vô nhị ở Trường An. Cứ nghĩ đi, có rượu ngon mai mối, có mỹ nhân chào mời, lại sống trong hoàn cảnh vừa trang nhã thư hương, xem thư họa trò chuyện mỹ nhân, vừa xa hoa như chốn cung đình, phải ý chí cường đại thế nào mới chống lại được ăn mòn.
Thế là nhỏ từ cấp khoa, giữa tới cấp xử, lớn thì tới tỉnh, Yến Đăng Khoa khai liền một lúc hơn hai mươi người, tên tuổi, chức vị, con đường thăng tiến. Lãnh đạo nào thích loại rượu gì, thích loại nữ nhân thế nào, hắn đều thuộc nằm lòng ... Không tin à? Có lãnh đạo lần nào dưới hai em gái phục vụ là không vui, có lãnh đạo chỉ thích liếm chân con gái nhà người ta, liếm cả đêm làm con gái nhà người ta ngứa hết người phải cầu khẩn làm chuyện khác. Còn ai nữa nhỉ, à còn thằng cha cảnh sát, thằng này mới khốn nạn, từ đồn công an đi lên cục công an thành phố rồi, chúng tôi nhìn hắn đi lên từng bước, hắn lượn lờ ở chỗ chúng tôi mấy năm, cả tiền rượu lẫn tiền chơi gái đều chưa từng trải, còn muốn chúng tôi bỏ tiền mua quan chức cho hắn ...
Mọi người luân phiên hỏi chuyện, tới lượt Trương Long Thành, Lý Tiểu Chung, cả hai người nghe mà tin đập chân run, bấy giờ mới nghĩ, Trần Ngạo muốn họ giao cho địa phương xử lý cũng chưa chắc không phải là cách hay, chứ chẳng lẽ vì tôi thông dâm mà thanh trừng toàn bộ quan trường à? Dù có muốn làm thế cũng chẳng thuộc phạm vi chức năng của an ninh quốc gia.
Manh mối thì nối nhau lôi ra, còn hiệp thương thì tiến triển với tốc độ rùa bò, thương thảo nhiều lần, cuối cùng đành mời cơ quan chống tham nhũng, cơ quan kiểm tra kỷ luật, cùng công an cùng tham gia, cùng giám sát. Nhưng nói tới lập tổ chuyên an chung để điều tra thì địa phương ngay lập tức rụt vòi lại, đều nói quản lý nhiều bên sẽ phát sinh chuyện chính lệnh gặp trục trặc. Kỳ thực thì ai cũng biết, chuyện này hoặc không ai xen vào, hoặc chỉ một nhà xen vào, nếu không chẳng ai giở trò được.
Bàn đi bàn lại, kết quả vẫn cứ không rõ ràng, tới bốn giờ sáng mới xác định được được tư tưởng chủ đạo để điều tra tiếp. Có điều rất nhanh lại xảy ra vấn đề rồi, toàn bộ những cô gái lỡ chân liên quan tới vụ án như Thôi Oánh, Dương Phượng Ngọc, Tần Lam ... Đều được báo mất tích. Ngay cả người trung gian quan trọng mà Dương Phương Lan khai ra là Tấn Hồng cũng rời khỏi Trường An mấy tiếng trước khi bị triệu tập, đi đâu không rõ.
Nhân viên tổ hành động bận rộn cả đêm bắt đầu thấy được vị đắng trong miệng rồi, mọi người đều cũng biết bị kéo vào vũng bùn, có kẻ truyền tin, có kẻ lập kế hoạch sau lưng, có kẻ tới cầm chân. Dùng chiêu trì hoãn, kết quả cho anh có sức lực ngàn cân cũng bị níu kéo tới sức cùng lực kiệt, bọn họ là người vùng ngoài, làm sao mà đợi được tới khi bắt đám gà bay tứ tung kia về quy án, kết quả là phải giao cho địa phương xử lý.
Chẳng cần làm gì, thủ đoạn quan liêu là sát chiêu lớn nhất.
Tới đây coi như là thua rồi, hơn nữa còn là thua một cách triệt để, tới khi trời sáng mấy thành viên tổ hành động gặp mặt nhau, ai nấy đều ủ rũ. Tiền tuyến và hậu phương không kết nối được, trên dưới không cách nào đồng lòng, ở một thành phố xa lạ, dù anh có quyền lực lớn đến mấy cũng bị hóa giải một cách vô hình. Huống hồ còn có một đôi mắt không biết đang ẩn nấp ở đâu theo dõi nhất cử nhất động của lọ, lén truyền tin ra ngoài.
Đáng ghét hơn nữa là, bây giờ trong ngoài cục bảo mật đều có xe cảnh sát, ngay cả nhân viên ra ngoài mua đồ ăn sáng cũng bị cảnh sát địa phương bám theo. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy xe cảnh sát đỗ thành vòng vây, chưa nói tới đám mặc thường phục rảnh rỗi lượn lờ xung quanh.
" Thế này có khác gì giam lỏng chúng ta chứ?" Đô Hàn Mai đứng bên cửa sổ quan sát tình huống tức tối nói:
Lý Tiểu Chúng chẳng nhìn, hắn đủ già để hiểu thấu sự đời rồi:" Bây giờ ai chẳng sợ chuyện xấu bị phơi bày, còn chúng ta lại đi muốn làm rõ trắng đen, tất nhiên thành kẻ thù chung của người ta. Đừng nói là kẻ tham dự vào, người không liên quan cũng muốn ra sức che đậy, nếu có cuộc thanh trừng quy mô lớn giáng xuống, chẳng ai được yên lành mà."
" Có vẻ phương hướng trước giờ đều sai rồi, theo như Yến Đăng Khoa khai ra thì Trung Dã Huệ Tử mới là chủ mưu, còn Lý Tòng Quân, cũng là Điền Thượng Đại Tường chỉ là tên chạy vặt, phụ trách dụ dỗ những nữ sinh chưa trải đời đưa tới Bách Nhưỡng. Trang Uyển Ninh nói ra cũng chỉ là nạn nhân của bọn chúng, cô ấy không biết gì cả." Trương Long Thành phiền lòng chuyện gián điệp chưa tra ra mà thôi, cái khác không liên quan:
" Không đơn giản vậy đâu, tôi đã đối diện trực tiếp với Lý Tòng Quân, nếu nói hắn chỉ là một tên chạy vặt thì không đúng, một tên chạy vặt không có sự quyết đoán máu lạnh như thế ... Lúc hắn nổ súng giết hai tên thợ săn, mí mắt không giật lấy một cái, chắc chắn không phải là lần đầu giết người." Đới Lan Quân có cái nhìn khác, cô không quên vẻ mặt vô cảm của Lý Tòng Quân khi giết người, khi dùng súng chĩa chơi đùa thân thể cô, cô chắc chắn phân lượng tên này không đơn giản:" Cứ nhìn hành vi của hắn sau khi bị bắt, nếu chỉ một tên sai vặt không biết chuyện trọng yếu, đối phương có cần dùng tên gián điệp gan lỳ như vậy không?"