Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 546 - Chương 216: Họa Từ Bên Trong Mà Ra. (3)

Chương 216: Họa từ bên trong mà ra. (3) Chương 216: Họa từ bên trong mà ra. (3)

" Đó chỉ là tình huống do Yến Đăng Khoa phản ánh ra mà thôi, góc nhìn sự việc của hắn sẽ khác, chỉ nên kể cả khi hắn nói thật cũng chỉ là một phương diện để suy xét ... Hiện chúng ta chỉ có thể khẳng định, trước hết bọn chúng dựa vào những nữ nhân đó kiến lập mối quan hệ chằng chịt, mưu lợi cho chuyện kinh doanh. Trung Dã Huệ Tử thì dựa vào sự tiện lợi của mối quan hệ này lấy tin tình báo ... Nhưng còn có một vấn đề, cô ta lấy quốc tịch Nhật tham gia chuyện này không hợp lý, chắc chắn gây cảnh giác, Đoàn Tiểu Đường thì lại là tên xã hội đen, cũng không phù hợp ... Có một khoảng đứt gãy ở đây, còn một người chúng ta chưa biết." Trường Long Thành mẫn cảm phán đoán:

" E là không bao giờ biết được rồi." Lý Tiểu Chúng nói thế không phải bi quan mà là thực tế, giờ ầm ĩ thế này rồi thì có biết cũng chẳng bắt được:

Lòng mọi người đều nguội lạnh, chứ còn sao nữa, đối phương ngốc tới mấy cũng chạy rồi, huống hồ còn là kẻ gian xảo như vậy.

Thế nên khi Từ Phái Hồng và Trần Ngạo cũng cả đêm không ngủ, lúc vội vàng quay về đội thì chẳng ai hứng thú thảo luận nữa, quá đáng nhất chính là Đới Lan Quân, khi thấy Trần Ngạo cô chẳng thèm để ý tới người khác, đi về phòng nghỉ, thả thân thể mệt mỏi xuống giường, đầu óc ù ù, mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Cô mơ giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ cô lại quay về Nam Cương, cô và Cừu Địch cùng cưỡi một con ngựa, rong ruổi trên sa mạc. Ngẩng đầu lên là bầy trời xanh ngắt, ở sau lưng là tình lang dũng mãnh, làm chỗ dựa vững trãi an toàn cho cô. Hai người cứ như thế phóng ngựa qua bãi cát mênh mông, thỏa sức la hét cùng hôn nhau say đắm ... Đột nhiên, đoàng ...

Một tiếng súng vang lên, cô nhìn thấy trán Cừu Địch trúng đạn, máu tuôn xối xả ướt đẫm mặt cô, cứ thế rơi thẳng xuống ngựa, cô kinh hoàng nhìn quanh nhưng không hề thấy ai nổ súng.

" Cừu Địch, Cừu Địch ... Cừu Địch ... Anh đừng chết, tại em, đều tại em hại anh ..." Đới Lan Quân ở trên giường giãy giụa, khóc lóc, quẫy đạp:

Đô Hàn Mai vào phòng, chứng kiến cảnh này vội vàng chạy tới lay tỉnh Đới Lan Quân.

Đới Lan Quân tức thì ngồi bật dậy, từ trong ác mộng tỉnh lại, mái tóc xõa xượi, toàn thân đẫm mồ hôi, sợ hãi chưa qua đi, cô thở dốc liên hồi, đến khi nhìn thấy Đô Hàn Mai mới thực sự quay về với hiện thực.

"

Tập hợp khẩn cấp!" Đô Hàn Mai nói:

" À, đợi tôi rửa mặt đã."

Đới Lan Quân vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, Đô Hàn Mai ở chung phòng không yên tâm, đứng ở cửa trông chừng, nhìn thấy Đới Lan Quân lần đầu cởi găng tay ra. Cánh tay ngọc ngà như vậy đột ngột tới phần bàn tay lại xuất hiện vết thương ghê rợn, đáng sợ hơn cả tay mụ phù thủy. Đô Hàn Mai thương xót:" Vết thương ở Nam Cương đấy hả?"

" Đúng, bị người mình bắn đấy." Đới Lan Quân rửa mặt qua loa, búi lại tóc cho gọn, bây giờ cô hình thành thói quen làm mọi thứ bằng tay trái, dù vẫn lóng ngóng:

Mỗi nhân viên bất kể bị bắn hay là bắn người khác sẽ đều phải trải qua trắc nghiệm tâm lý, phản ứng mỗi người với chuyện này không có mẫu số chung. Nhưng bất kể ai trải qua sự phản bội đều có một tính cách, đa nghi, bất an, xa lánh người khác, Đô Hàn Mai thấy tất cả đặc trưng đó đang thể hiện trên người Đới Lan Quân, cô gái này đáng lẽ phải nghỉ ngơi chứ không phải tham gia vào vụ án phức tạp thế này.

Đới Lan Quân vừa lau mặt vừa hỏi:" Có chuyện gì mà tập hợp khẩn cấp như thế?"

"

Vừa mới nhận được tin, nhờ vào tin tức chúng ta mới có được, họ đạt được thỏa hiếp khiến Lý Tòng Quân mở miệng, bên trên phái xuống hai tổ hành động nữa, 15 phút sau tới sân bay. Sở công an tỉnh và lực lượng an ninh quốc gia địa phương đã bao vây hiện trường, nhiệm vụ của chúng ta là làm công tác phối hợp và phân biệt." Đô Hàn Mai giải thích ngắn gọn:

Tin tức lớn làm Đới Lan Quân khựng tay lại, đây là chuyển biến không ngờ tới, là tiếng sấm giữa trời quang, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại:" Rốt cuộc hắn khai gì thế?"

Đô Hám Mai vui vẻ nói:" Không rõ, nhưng có vẻ sẽ là thu hoạch lớn đấy."

Hai cô gái vội vàng vào văn phòng tổ hành động, mỗi người một cái máy vi tính, đợi lệnh từ hiện trường. Ở trong cái nghề này, ai cũng hiểu chẳng có mạng lưới tình báo nào là không phá vỡ được, giống như phá một tòa nhà vậy, chỉ cần tìm đúng điểm chịu lực là trong chớp mắt cả tòa nhà sẽ đổ sập.

Không cần biết là tìm được nhân chứng, hay tìm ra vật chứng quan trọng, chỉ cần đúng thứ rơi vào tay, họ sẽ khiến đám gián điệp đó không trốn đi đâu được.

" Số một, số một, báo cáo vị trí hiện giờ của anh đi."

"

Chúng tôi vừa xuống sân bay, dự kiến hai phút nữa tới hiện trường."

" Chú ý an toàn."

" Số hai, số hai, báo cáo vị trí hiện giờ của anh đi."

" Chúng tôi đang trên đường cao tốc sân bay, dự kiến hai phút nữa tới hiện trường."

" Chú ý, tổ phá rỡ lên trước, phải xác định an toàn."

" Vâng!"

" Tổ A, báo cáo tình huống của các anh!"

" Hết thảy bình thường."

" Tổ B, báo cáo tình huống của các anh!"

" Phong tỏa hoàn tất, hết thảy bình thường."

Từ Phái Hồng và Trần Ngạo luân phiên chỉ huy, lực lượng địa phương và tổ hành đông để phối hợp với lực lượng mới tới từ thủ đô, tới giờ vẫn không ai biết được mục tiêu là gì. Đợi 5 phút cuối cùng, Trần Ngạo xem đồng hồ nói:" Kết nối hiện trường, mã thông tin xc6778 ... Điền Thượng Đại Tường khai ra nơi trữ hàng vận chuyển của bọn chúng, gồm vũ khí, tài chính, trang thiết bị cùng với tư liệu được lưu trữ. Đây chính là nguyên nhân phe thứ ba bất chấp tất cả muốn giết người bịt miệng, chỉ cần còn những thứ này, bọn chúng sẽ không bao giờ được an toàn.

Đồng thời chỉ cần giữ được mạng lưới tình báo này, bọn chúng sẽ không ngừng nhận được chi viện từ nước ngoài ... Những thứ thu được sẽ trực tiếp vận chuyển về cục, bắt đầu từ giờ trở đi, không một ai được tự ý rời vị trí nửa bước."

Trong đội phấn chấn, đây thực sự là thu hoạch lớn, thậm chí có thể nói là đòn chốt hạ toàn bộ hành động này, đánh sập mạng lưới tình báo của đối phương.

Màn hình lần lượt sáng lên, mấy chục màn hình nhỏ khiến cả khu vực không có góc chết.
Bình Luận (0)
Comment