Chương 217: Họa từ bên trong mà ra. (4)
Chương 217: Họa từ bên trong mà ra. (4)
Địa điểm, nhà kho cho thuê ga tàu cao tốc.
Thời gian, đúng 10 giờ sáng.
Không chỉ cả khu nhà kho đã ngừng hoạt động, ngoài đường bị ngăn cách 5 km, nhân viên thực địa toàn bộ vũ trang, máy thăm dò đi trước, người máy mở đường, từng bước từng bước tiếp cận kho hàng 6B.
Xoạch, cửa đã bị cắt, máy thăm dò ngay lập tức phát ra tiếng tít tít, thực địa báo cáo:" Phát hiện vật liệu gây nổ."
" Tổ rà phá lên!" Chỉ huy hiện trường ra lệnh:
Qua màn hình nhỏ có thể thấy, người ra mệnh lệnh là một nữ nhân cao ráo mặc phục trang trục, tuổi khoảng chưa tới 40, vô cùng xinh đẹp, giọng nói tuy dễ nghe nhưng ngắn gọn dứt khoát, không ai dám nghi ngờ quyền uy của cô.
Tổ hành động có vẻ ngỡ ngàng, sau đó bất giác nhìn về phía Trần Ngạo mặt mày tối đen, rõ ràng tất cả đều biết đó là ai, trừ Đời Lan Quân, từ phản ứng của những người khác có thể thấy thân phận nữ nhân đó không tầm thường.
Đô Hàn Mai ở bên cạnh Đới Lan Quân khẽ nói:" Tiêu Mộng Kỳ."
Đới Lan Quân thầm " à" trong lòng, nhớ lại tiết lộ của Đồng Thuần Khiết, nói tổ hành động này thực ra do Tiêu Mộng Kỳ lập ra, bị Trần Ngạo cướp trái ngọt, chẳng trách mặt hắn khó coi như vậy, bây giờ người ta chỉ huy hành động cấp bậc bảo mật cao hơn, mà hắn tới phút cuối mới biết mà.
Dù vậy mọi người chỉ thoáng phân tâm thôi, sau đó lại tập trung hết tinh thần vào công việc.
Đó là một nhà kho lớn, cho phép hai chiếc xe tải ra vào, đẩy từng chiếc thùng lớn nhỏ tạo thành không gian tự nhiên, nhìn qua thì giống như một nhà kho bán buôn, nhưng dưới mắt lửa ngươi vàng của tổ rà phá, những cạm bẫy nổ được bố trí không che giấu được.
" Chất nổ dẻo, thể tích 0. 4, nguồn phát nổ nối với điện chiếu sáng, xin chỉ thị."
" Phá bỏ!"
Đó là một quá trình rất dài khiến người ta nóng ruột, thuốc nổ được che mắt bằng nguồn điện chiếu sáng, đó là cãi bẫy đề phòng có người xâm nhập. Giấu trong một đống thùng hòm, đặc vụ cẩn thận di chuyển từng cái một, mất hai mươi phút mới mở được cái hòm chứa chất nổ Sợi dây đỏ, lam, lục, ánh đèn nhấp nháy, thiết bị nổ vẫn còn hoạt động.
" Thuốc nổ dẻo, sản phẩm nhà máy RTX Mỹ chế tạo, chuyên dùng trong phá rỡ công trình." Vương Trác nhìn màn hình, phân biệt ngay được loại hàng nào, nói:" Hiện trường, tôi kiến nghị đưa tới nơi không người làm nổ, loại kết cấu này không có giá trị nghiên cứu."
Tiêu Mộng Kỳ liền truyền ra mệnh lệnh di dời làm nổ, công việc này giao cho lực lượng địa phương xử lý.
Sau khi tháo kíp nổ, hai đặc vụ hết sức cẩn thận di rời chiếc thùng chứa thiết bị nổ, đồng đội dùng xe nâng đưa cả người lần xe lên xe, tránh rung lắc gây nổ, hai đặc vụ sẽ hộ tống thùng hàng đặc biệt này tới vị trí an toàn gây nổ.
Có xe dọn đường, cảnh sát dẫn lối, chiếc xe vận chuyển di chuyển nhanh tới bãi hoang ở ngoại thành phía bắc, sau khi phong tỏa, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, tựa hồ ngay cả màn hình của tổ hành động cũng rung chuyển, tim mỗi người đều thắt lại.
Đối phương đúng là rất mạnh tay, người không biết đột nhập vào nhà kho này, hậu quả khó lường.
Tới 11 giờ 15 phút mới chính thức tiến vào nhà kho, vật phẩm được kiểm kê đưa ra từng cái từng cái một, súng, đạn. Từ dưới hầm ngầm đưa lên toàn là thiết bị dùng để theo dõi, nghe trộm, cùng lượng lớn máy móc đo đạc, vẽ bản đồ như máy kinh vĩ, máy toàn đạc EDM Electronic Distance Measuring Device, máy đo sóng điện từ, đủ các thể loại, số lượng lên tới mấy chục. Đây thực sự là thu hoạch vô cùng lớn.
Tất cả đồ được bày ra, chiếm diện tích nửa sân rộng trước kho, tiếp đó đánh số, chụp ảnh, gây chú ý nhất là một thùng tiền cùng với hộ chiếu. Tên gián điệp này hóa thân nhiều người, riêng hộ chiếu đã có bảy tám bản, từ cái nhà khó này chỉ mất năm phút tới ga tàu cao tốc, 20 phút tới sân bay, một phút là lên đường cao tốc. Xem ra không đơn thuần là dùng để làm trạm trung chuyển, còn là nhà an toàn. Nơi này xe hàng ra vào quanh năm, ai lại đi liên hệ một cái nhà kho ở chỗ công khai thế này với hoạt động gián điệp.
Vật phẩm cuối cùng mang ra, thật bất ngờ là một bộ trang phục nữ, chiếc váy đầm vô cùng cầu kỳ, phần ngực đính đầy hổ phách long lanh. Đây rõ ràng là món đồ hoàn toàn lạc quẻ so với những thứ khác, nên chỉ huy thực địa hỏi ý họ có liệt vào danh sách tang vật không, Trần Ngạo trà lời gộp vào.
" Ồ, cái váy chúng ta tìm khắp nơi không thấy mà cuối cùng lại ở nơi này." Từ Phái Hồng ngạc nhiên:
Tìm thì tìm thấy rồi, điều này góp phần khẳng định đây đúng là nhà kho do Lý Tòng Quân bố trí, nhưng câu đố làm mọi người đau đầu thời gian dài vẫn chưa được cởi bỏ, chiếc váy này thuộc về ai? Đầu tiên ai cũng nghĩ chiếc váy này thuộc về Trung Dã Huệ Tử, nhưng không phải, sau đó lại nghĩ là thuộc về Trang Uyển Ninh, cũng không đúng, tốn tiền cho một chiếc váy như thế, rồi cất vào kho?
Trần Ngạo tự kiểm điểm:" Đáng lẽ phải nghĩ tới trước rồi, nơi này thuận tiện cả đường không, đường sắt, đường bộ, thuận tiện cho chúng hành động. Từ vũ khí, thiết bị đo đạc, máy bay không người lái, cái gì cũng có cả, chúng thế nào cũng cần địa điểm cất giữ đúng không? Ngay bên cạnh bao năm mà không biết, cục phải bỏ cái giá lớn mới khiến hắn mở miệng ..."
Kết quả này làm Trần Ngạo rất thất vọng, nếu đội ngũ của hắn tự mình tìm ra cái nhà kho này mới là hoàn mỹ, đáng tiếc, quá chú ý vào nội tuyến bị đối phương xỏ mũi dắt đi vòng vòng, để cho bây giờ lại rơi vào tay một cô gái có ân oán với hắn.
" Các đồng chí vất vả rồi, nhiệm vụ tiếp theo đây giao cho địa phương và tổ hành động ở thực địa xử lý đi, còn chúng ta cứ chiếu theo danh sách bắt giữ, phạm là người liên quan tới tiết lộ cơ mật, hỗ trợ gián điệp nước ngoài, bắt không tha kẻ nào."
Không kiếm được công lao lớn này, Trần Ngạo rõ ràng không vui, đi ra ngoài hút điếu thuốc, xin lửa Lý Tiểu Chúng. Từ Phái Hồng thuận tay đưa cho hắn, cũng ra ngoài an ủi vài câu.
Quá trình tiếp đó không nhanh như dự kiến, tới 12 giờ xong phần đánh dấu và đo lường, Trần Ngạo an bài mọi người luân phiên trực ban, ăn trưa.
Bình thường nói là ăn trưa chứ thời gian tối đa là mười phút, thường là ăn ngấu ăn nghiến, chùi mép một cái rồi về cương vị, lúc việc khẩn cấp còn ăn luôn tại chỗ làm. Hôm nay có phát hiện lớn, vụ án coi như đến hồi kết rồi, mọi người đều thả lỏng, mỗi người một nơi, trong phòng tổ hành động chỉ còn Đới Lan Quân và Vương Trác cùng một ca trực.
An bài này với Vương Trác mà nói là cơ hội trời ban, tới rất đúng lúc nữa, vụ án kết thúc, đang lúc mọi người đều vui vẻ, thời cơ này sao có thể bỏ lỡ. Gần đây quan hệ hai người rõ ràng có tiến triển, ít nhất Đới Lan Quân đối xử với hắn giống một người bình thường, hai người thi thoảng giao lưu vài câu ngoài công việc. So với ngày đầu chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đúng là khác biệt lớn.
Cơm được bày ra bàn, chỉ là cơm hộp thôi, Vương Trác bày biện giấy ăn, thìa, đũa, ngay ngắn vừa mắt, đặc biệt hai suất cơm đặt cạnh nhau, không phải đối diện. Hơn nữa vì Đới Lan Quân dùng tay trái, còn hắn dùng tay phải, hắn chiếm chỗ trước để cô chỉ có cách ngồi bên phải hắn, gọi:" Lan Quân, ăn cơm thôi."
Đới Lan Quân khẽ đáp một tiếng rồi rời máy vi tính ngồi xuống bên cạnh, hoàn toàn không hề nhận ra cách bố trí này có ý đồ, như mọi khi ngồi xuống liền mở hộp cơm ra.
Vương Trác cắm cúi ăn, nhìn có vẻ giống như mọi khi đang tranh thủ ăn để quay về làm việc, không hề có gì khác thường. Hai người chỉ chăm chú ăn không nói, chuyện gì tới phải tới, tay phải của Vương Trác hoạt động với biên độ hơi rộng va vào tay trái của Đới Lan Quân.
Đới Lan Quân cầm đũa tay trái không vững, đũa rơi xuống, cô theo bản năng cúi người nhặt, phía bên kia, Vương Trác cũng tựa hồ cúi xuống nhặt đũa, thế rồi cả hai cùng giật mình ngẩng đầu lên.
Cánh môi hồng nhuận cách Vương Trác trong gang tấc, hắn chỉ cần tiến tới, Đới Lan Quân phản ứng nhanh tới mấy cũng không kịp.