Chương 218: Họa từ bên trong mà ra. (5)
Chương 218: Họa từ bên trong mà ra. (5)
Mặc dù hành động của Vương Trác có hơi đường đột giai nhận, nhưng hắn biết mình là người tới sau, nếu không có nước đi táo báo, không cách nào ôm mỹ nhân về.
Chỉ có điều nguyên nhân hai người giật mình lại là vì còi cảnh báo ở tầng một kêu vang không hề có chút dấu hiệu báo trước.
Cảnh báo màu đen, cảnh báo cấp bốn, đó là cảnh báo rất ít khi dùng tới.
Hai người ngây ra nhìn nhau, khoảng cách cả hai rất gần chóp mũi khẽ chạm vào nhau, cảm nhận rõ hơi thở mạnh âm ấm của đối phương, nhưng lúc này đây không ai kịp suy nghĩ bất kỳ điều gì, đều nhanh chóng đẩy ghế về chỗ, Đới Lan Quân hỏi:" Cảnh báo đen, chẳng lẽ có người đã vượt qua chặn tín hiệu?"
" Đúng rồi, tên nội gián trong số chúng ta đang truyền tin, không ngờ hắn manh động như thế." Vương Trác kinh sợ về tới máy vi tính, hai tay run run gõ máy vi tính, báo cáo vắn tắt:" Có di động chưa đăng ký vào lúc 2 giờ 32 phút liên lạc với bên ngoài, thời gian liên lạc 34 giây ... Mới trôi qua bốn phút rưỡi."
Rất nhanh những người khác đều tụ tập đông đủ, Trần Ngạo la hét như lên cơn điên:" Tra mau, xem ra hôm nay phải khai đao từ nơi này rồi, cục trưởng Trần sắp tới, tôi phải có câu trả lời đích đáng. Tra, trong số chúng ta thôi, nhất định là đem tình huống mới biết tiết lộ ra ngoài, để kẻ đứng sau bỏ trốn, tra, phải tra cho ra."
Trời trong xanh bỗng cuộn mây đen, cảnh vệ phong tỏa không được dùng công cụ thông tin, cho dù có người cần liên hệ cũng phải đăng ký, gọi điện ra ngoài, dù có là chuyện riêng tư cỡ nào cũng có ghi âm. Trong hoàn cảnh bảo mật như thế, vậy mà xuất hiện tiết lộ bí mật, ai nấy hoài nghi lẫn nhau.
" Tiếp theo đây, theo điều lệ công tác bảo mật, tôi phải báo cáo lên cấp trên, trước khi mệnh lệnh gửi xuống, mời mọi người không được rời văn phòng này."
Người lên tiếng không phải là Trần Ngạo, mà là Vương Trác, chức trách người bảo mật và người dẫn đội tách rời, hắn chịu trách nhiệm báo cáo lên trên.
" Bây giờ, bao gồm cả tôi, mời mọi người giao ra tất cả công cụ thông tin, vũ khí, đạn dược ... Xin đợi một chút, cục trưởng Trần ở trên đường rồi." Vương Trác là người đầu tiên đứng lên đem di động mình được phân phối đặt trước mặt, gật đầu với Đới Lan Quân, cô liền giao hết súng, di động cho hắn, lần lượt là những người khác:
Tất cả những thứ này đều bị Vương Trác đeo găng tay cất vào tủ bảo hiểm, sau đó cả tổ hành động như tượng đất, ngồi chờ đợi.
Mệnh lệnh đưa xuống là: Lập tức dừng toàn bộ mệnh lệnh đang chấp hành. Mệnh lệnh vừa đưa ra, máy vi tính toàn bộ thành viên đen xì, tất cả quyền lực của họ bị tước đoạt. Hai mươi phút sau, một đội xe đi thẳng vào sân cục bảo mật, từ cửa, tầng lầu, các phòng đều giới nghiêm.
Thời gian chờ đợi không lâu, nhưng nhân viên tổ hành động bị giam lỏng bởi điều lệ bảo mật lại thấy dài đằng đẵng.
Phản ứng bình tĩnh nhất là Trương Long Thành, hắn tương đối dễ chấp nhận loại việc này, đối với người làm một điệp viên như hắn thì đại đa số sống trong dối trá và phản bội. Bất kể gián điệp hay phản gián, tin tưởng là sai lầm, hoài nghi hết thảy mới là bản năng cần có.
Tất cả mọi người đều chờ đợi trong im lặng, chỉ có đôi mắt là hoạt động, chỉ có vẻ mặt là thay đổi, nhưng những vẻ mặt ấy không còn giống đồng đội sớm chiều ở bên nhau nữa rồi.
Lý Tiểu Chúng là người nhiều tuổi lão thành nhất, có chút lo lắng, khả năng vì tiếp theo sẽ phải đối diện với thẩm tra nội bộ không dứt, một khi không tìm thấy kẻ phản bội, họ sẽ phải sống cả đời trong nghi ngờ. Vương Trác tỏ ra rất cảnh giác, hắn là nhân viên bảo mật, nên trừ người dẫn đội thì hắn là người chịu trách nhiệm trực tiếp khi xảy ra sự kiện lộ bí mật.
Người duy nhất chưa từng trải qua loại chuyện này là Đô Hàn Mai, cho dù là chuyên gia tâm lý học, cô cũng không cách nào miêu tả chuẩn xác tâm tình lúc nào, là hoài nghi? Phẫn nộ? Lo âu? Sợ hãi? ... Tựa hồ mỗi thứ đều có lại đều không giống. Cô nhìn Đới Lan Quân chung sống cùng phòng với mình, vẫn lạnh lùng xa cách như thường ngày, đó có phải là biểu hiện lại che giấu? Lại nhìn Từ Phái Hồng hoàn toàn bình thản, khiến cô cảm thụ là mình còn quá non nớt, tố chất tâm lý của một người phải trải qua rèn luyện mới có, chứ không phải đọc thật nhiều sách mà học được, hai vị đồng nghiệp nữ đều tỏ ra trấn định hơn cô nhiều.
Nhưng ... càng trấn định chẳng phải càng tỏ rõ trong lòng họ đã biết rồi sao? Trong lòng cô nghĩ như thế. Đới Lan Quân thời gian dài làm việc ở thực địa, xinh đẹp tới mức làm người ta phải đố kỵ, ai đảm bảo cô ta không bị kẻ địch mua chuộc, chẳng phải đám nữ nhân kia đều bị mua chuộc thế à, nhìn Vương Trác như cún con xoay quanh cô ta mà xem, ai dám nói cô ta không phải cố ý quyến rũ nhân viên bảo mật?
Còn cả Từ Phái Hồng nữa, lúc nào cũng nghiêm khắc, ít nói cười, không phải vô lý sao, bà ta ngày ngày qua lại tiếp xúc với địa phương, quan trường nơi này lại thối hoắc như thế, ai dám nói bà ta trong sạch? Còn cả Trương Long Thành, hắn vốn là tên gián điệp, gián điệp tức là anh phải lấy lòng người ta, làm bạn với người ta để cuối cùng phản bội người ta, tâm lý vốn vặn vẹo sẵn rồi, càng đáng hoài nghi. Lý Tiểu Chúng lầm lỳ ít nói, rõ ràng là người nhiều tuổi nhất tổ hành động, vậy mà chẳng có đóng góp gì đáng kể. Tên Vương Trác cũng đáng ngờ lắm, chuyện vượt qua tường lửa gửi tin ra ngoài với hắn là rất đơn giản, ai dám nói là hắn không đánh lạc hướng?
Đô Hàn Mai bị chính những suy nghĩ của mình làm cho kích động, giống như cách thôi miên trong tâm lý học vậy, càng phát triển suy nghĩ theo phương hướng này, cô ta càng thấy mình an toàn.
Có điều ánh mắt hồ nghi bất định của cô ở trong mắt của người khác, há chẳng phải là một biểu hiện của chột dạ.
Đới Lan Quân thì chẳng nhìn ai hết, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, chính giữa tầm nhìn là Trần Ngạo. Cho dù gương mặt hắn có đen đúa, cái vẻ kiêu ngạo của hắn vẫn hiện ra rõ ràng, hắn luôn lấy một cái vẻ bề trên nhìn người khác, cho nên khiến cho rất nhiều người phản cảm. Ví dụ như Đới Lan Quân bây giờ, cô phản cảm tới mức nhắm mắt lại vờ ngủ còn hơn nhìn cái mặt Trần Ngạo.