Chương 219: Yêu ma quỷ quái là ai? (1)
Chương 219: Yêu ma quỷ quái là ai? (1)
Người làm công tác tình báo đại đa số đều hiểu chút thủ đoạn thôi miên bản thân, vì bọn họ không cách nào tránh được chuyện đối diện với hoàn cảnh ác liệt. Ví như mấy tháng trời không được về nhà cũng không được có bất kỳ liên hệ nào, ví như đột nhiên phải tới một nơi hoàn toàn xa lạ mà chẳng có bất kỳ chuẩn bị trước nào, hay như loại tình huống giống bây giờ ...
Một khi gặp phải nghịch cảnh, hiệu quả của biết kỹ năng tự thôi miên sẽ thể hiện ngay ra, có thể tưởng tượng ra những chuyện tươi đẹp, có thể tưởng tượng sự hạnh phúc khi được ngủ no mắt, có thể tưởng tượng sự khoan khoái khi được cho một kỳ nghỉ dài đi ngắm nhìn phong cảnh tự nhiên.
Đại đa số tưởng tượng tới cuộc sống bình thường, đó là nội dung chủ yếu của những người bọn họ khi tự thôi miên.
Có điều Đới Lan Quân tự thôi miên không đạt tới hiệu quả đó, bởi vì quỹ tích cuộc sống của cô quá đơn giản, từ nhà trẻ cho tới cao trung đều ở một nơi, tiểu học trực thuộc, trung học trực thuộc, rồi lên luôn trường đại học ở sát vách.
Tốt nghiệp xong thì nhập ngũ ở ngoại ô, cuộc sống trong quân doanh chỉ có bài huấn luyện khô khan đơn điệu. Sau khi giải ngũ thì cuộc sống còn vô vị hơn cả quân doanh, cô làm cán sự nội vệ ở cục an toàn, đó là nơi người bình thường chẳng hay biết tới, người bên trong sống kín tiếng như dây chuyền sản xuất, gương mặt nghiêm túc ít nói cười. Cho dù là người tính cách sôi nổi tới mấy cũng nhanh chóng bị đồng hóa.
Đương nhiên cá tính phải phục tùng cái chung, đó là yêu cầu công tác, Đới Lan Quân không ý kiến gì, nhưng thói quen trong công việc khiến cuộc sống khó tránh khỏi bị ảnh hưởng theo ... À phải rồi, chẳng những công tác, ngay cả cuộc sống của cô cũng được cha mẹ trải đường luôn, thông qua sự giới thiệu của người quen, đi xem mắt thấy điều kiện đôi bên đều rất tốt, cứ như thế liền thành một đôi.
Hẹn hò, yêu đương cũng rập khuôn máy móc như sách vở, thế nên từ lâu Đới Lan Quân đã nhìn thấy tương lai của mình, sẽ là trình tự như thế này: Kết hôn với Du Thế Thành, kết hôn xong thì việc ai nấy làm, cả hai đều rất hiểu tính chất công việc của nhau, có thể cảm thông cho nhau được. Đợi tới khi có con, hết thời gian nghỉ thai sản sẽ ném con cho cha mẹ chăm sóc, rồi việc ai nấy lắm như trước ... Rồi khi bắt đầu có tuổi, sự nghiệp ổn định rồi, sẽ rảnh rỗi an bài quỹ tích cuộc đời cho con mình, lặp lại đúng quỹ tích của mình.
Trước kia Đới Lan Quân thấy thế cũng không tệ chút nào, bớt đi nhiều lo toan, nhất là tham gia những buổi hợp lớp, chứng kiến bạn bè cùng tuổi suốt ngày than thở vì đủ thứ rắc rối cuộc sống, than thở về công việc, đau khổ vì yêu đương, lo lắng chuyện kết hôn nhà cửa, cô thấy mình sống rất tốt ... Có đôi lúc vài ý nghĩ khác trôi dậy bị cô trấn áp ngay, vì cô sống rất tốt mà.
Trời ơi! Vì sao bây giờ nghĩ lại những chuyện đó, Đới Lan Quân lại muốn tự sát như vậy chứ?
Cô nghĩ lại, vẻ mặt bất giác hiện lên chút phẫn nộ, trước kia thấy cuộc sống đó chẳng có gì sai, bây giờ vì sao lại thấy cái gì cũng sai.
Tất cả là vì tên béo đó, Đới Lan Quân bây giờ không nhớ mình gặp Đổng Thuần Khiết thế nào, vì mọi thứ trong đời cô trước đó đều bình tĩnh nhẹ nhàng, thật khó nhớ lại chi tiết vì nó đều đặn giống nhau ... Tên béo đó đầu độc cô, dụ dỗ, đưa cô vào chuyến phiêu lưu dài, cuộc sống của cô từ đó trở nên màu sắc hơn, tính cách cô cũng trở nên sôi nổi hoạt bát hơn ... rồi trong chuyến phiêu lưu đó cô gặp người đem tới đại đa số tăm tối trong lòng cô.
Y là Cừu Địch, tại sao lại có thứ người khác thường như thế, vô lý như thế, làm cô bất giác phải chú ý, chú ý rồi lại không kìm được tức giận, không cam tâm, muốn khuất phục y, để rồi cuốn vào trò chơi nguy hiểm không nhận ra ...
Nụ hôn hôm đó là khao khát ẩn giấu của thiếu nữ cả cuộc đời sống kìm nén, khi ấy cô nghĩ mình không về được nữa, nên cô phóng túng, buông thả lần đầu cũng là lần cuối cùng, ai bảo y tới tìm cô chứ ... Y không nên xông lên, y cứu được cô, đưa cô quay về rồi, nhưng cuộc sống của cô không bao giờ quay lại như xưa nữa.
Đới Lan Quân cũng trải qua thời thiếu nữ, cũng mong đợi tình yêu ngọt ngào, có ảo tưởng giống tất cả các cô gái khác, một ngày nào đó sẽ có hoàng tử bạch mã xuất hiện trước mặt mình. Đợi bao nhiêu năm, giây phút nghe tiếng xe phát nổ, chẳng biết vì sao, trong lòng cô biết, Cừu Địch sẽ tới, cô biết phải làm gì trước cả khi Cừu Địch lao xe tới như gió lốc, nên khi kẻ khác còn ngỡ ngàng không hiểu gì thì cô chạy rồi, vô cùng ăn ý.
Ngày tháng nhỏ hạnh phúc trong bệnh viện cứ ngỡ sẽ là cuộc đời mới, nhưng cô đâu biết rằng trình tự định sẵn trong cuộc đời mỗi người không dễ phá vỡ như thế. Như khi phải đối diện với bạn trai chính thức của mình, cô chỉ biết né tránh, tức giận vô lý che giấu sự thực vì cô không biết dùng lời lẽ nào để giải thích chuyện mình đã thay lòng đổi dạ. Cô còn nghĩ nếu đưa Cừu Địch về trước mặt cha mẹ bảo thủ của mình, nhất định đôi bên chẳng thể nói chuyện quá ba phút.
Bây giờ cô không biết phải làm thế nào.
Cuộc sống cũ, chỉ nghĩ thôi cô đã ngột ngạt không thở nổi.
Cô không biết đáp án chính xác, trong lòng cô tràn ngập áy náy, khi cô nguy hiểm, Cừu Địch tới bên cạnh, khi cô yếu lòng, là Cừu Địch ở bên làm chỗ dựa, an ủi cô, xoa dịu cô ... Nhưng khi Cừu Địch lâm vào nguy hiểm, một câu quan tâm cũng chẳng thể nói ra. Mặt khác, gia đình cô, bạn trai cô, không ai làm gì sai, đó đều là người rất tốt, yêu thương cô, bảo vệ cô ... Chỉ một người sai là cô thôi.
Rầm, cửa bật mở.
Đới Lan Quân mở choàng mắt, cục trưởng Trần dẫn theo một đoàn cảnh vệ đã xuất hiện.
Tư duy bị kéo về hiện thực còn tàn khốc hơn, còn có thứ chết người hơn chuyện cá nhân đang chờ đợi. Cô biết, nếu không tra ra, thì sẽ đối diện với cuộc thẩm tra vô tận, tới khi tìm ra kẻ phản bội mới thôi.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, cục trưởng Trần gương mệt mỏi nghiêm khắc đi vào, không hề nhìn Trần Ngạo lấy một cái, giống như đang tự nói với bản thân:" ... Các cô các cậu tổ chức lễ hoan nghênh tôi hay thật đấy, tổ chức cho các người tín nhiệm và kỳ vọng cao như thế, vậy mà lại có kẻ ngấm ngầm bắn tin ra ngoài ... Các người có biết hậu quả là gì không? Đằng sau lưng Lý Tòng Quân chính là một tổ chức tình báo lớn nguy hiểm, các người biết chúng nguy hại cho đất nước ra sao, vậy mà có kẻ làm con chuột tự gặm cái thuyền mình đang ngồi ...
Có người trong số này đã thành công chọc giận tôi rồi, tiếp theo đây tôi phải nói lời xin lỗi ... Bắt đầu đi, không tra ra thì không ai được rời khỏi gian phòng này."