Chương 220: Yêu ma quỷ quái là ai? (2)
Chương 220: Yêu ma quỷ quái là ai? (2)
Quy trịnh đã có sẵn rồi, trước tiên là quét rà soát toàn thân, chỉ cần trên người có thứ gì không phải là carbohydrat thì sẽ bị kiểm tra kỹ càng.
Vật mang trên người tổ hành động đều đặt lên trên bàn, hết thảy đều bị lần lượt kiểm tra, kiểm tra xong đồ dùng thì từng người đứng dựa vào tường. Bước thứ hai sẽ là kiếm tra thiết bị, những vật phẩm có độ khả nghi cao như di động, đồng hồ sẽ bị tháo thành linh kiện, đề phong có thiết bị trinh thám gắn vào. Ngay cả bản mạch di động và thẻ sim đều bị rà soát, xác nhận không có mã độc phi pháp được cài đặt.
" Vương Trác, báo cáo đi!" Cục trưởng Trần mặt tối đen nói:
" Tổ hành động áp dụng quản chế thông tin cấp độ ba, toàn bộ điện thoại ra vào cục đều có đăng ký, ghi âm tự động. Chiếu cố tới vấn đề cuộc sống của mọi người, cuộc điện thoại riêng tư với người thân đều tập trung vào mười tám giờ chiều mỗi ngày, đều có đăng ký trước từ hai phía ... Đường dây của tầng lầu này do đích thân tôi chỉ huy thiết lập, bốn phía đều chặn tín hiệu vô tuyến, những cuộc nói chuyện tới hoặc đi từ tòa nhà này, sẽ được phân biệt tín hiệu vô tuyến một cách tự động, nếu là liên lạc phi pháp không được cấp quyền, hệ thống phát hiện không thể tự động ghi âm, hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo." Vương Trác đứng thẳng tắp báo cáo:
" Thời gian? Địa điểm?" Cục trưởng Trần hỏi ngắn gọn:
" 12 giờ 32 phút 27 giây bắt đầu, kéo dài 34 giây ... Khi đó tôi đang cùng đồng chí Đới Lan Quân ăn trưa ngay tại đây, đếm khi người cuối cùng tới văn phòng này là mất 4 phút 30 giây. Địa điểm phát sinh liên lạc có thể là bất kỳ nơi nào trong tòa nhà, so sánh thời gian tập hợp với, tiếp xúc trước khi tập hợp, hẳn có thể tra ra được."
Phía bên kia nhân viên kỹ thuật đã tiến hành tháo rỡ kiểm tra di động ngay tại chỗ, mặc dù khả năng kẻ phản bội sử dụng chính thiết bị này để liên lạc không cao, không ai nghĩ có thể phát hiện đơn giản như vậy, tất cả vẫn nín thở chờ đợi.
Kết quả tốn nửa tiếng, hai nhân viên kỹ thuật lắc đầu, không phát hiện bất kỳ thứ gì khả nghi.
" Hừ, dám giở trò ngay trước mặt tôi, thực sự cho rằng tôi đã già tới hồ đồ rồi à?"
Cục trưởng Trần đi qua đi lại trước mặt nhân viên tổ hành động mấy vòng, tuy trong lòng hết sức tức giận, nhưng quy trình vẫn phải tuân theo:" Theo nguyên tắc trừng phát trước, cứu giúp sau, trị bệnh cứu người, tôi cho người gọi điện thoại báo tin một cơ hội, bây giờ đứng ra còn chưa muộn, khai báo sự thật, giảm bớt tổn thất với tổ chức. Đương nhiên đừng mong được tha thứ, có điều tôi sẽ giữ cho chút thể diện, đưa tới nơi khác giam giữ, để không phải đối diện với đồng nghiệp, chiến hữu ngày trước ... Bắt đầu từ bây giờ, thời gian một phút."
Nói rồi xem đồng hồ, nhân viên tổ hành động xếp thành hàng người nọ nhìn người kia. Trần Ngạo ưỡn ngực tỏ thái độ cây ngay không sợ chết đứng, Từ Phái Hồng luôn giữ thái độ chuẩn mực, Trương Long Thành ngay cả con ngươi cũng chẳng thấy di chuyển, đứng thẳng như tượng. Lý Tiểu Chúng có vẻ lo lắng, không dám nhìn vào mắt cục trưởng Trần ... Phải thôi là ông chú già có con có cái, bao mối lo toan, tính cách nào còn dữ dội như khi trẻ.
Cục trưởng Trần không để ý tới hắn, mắt nhìn chằm chằm Đô Hàn Mai, cô gái này tức thì căng thẳng tới run rẩy, đối diện với ánh mắt như chim ưng của cục trưởng, lắp ba lắp bắp:"
Cục trưởng Trần, không phải tôi."
" Khi đó cô ở đâu?" Cục trưởng Trần nghiêm mặt hỏi:
" Tôi, tôi ở nhà vệ sinh, vừa mới ăn xong." Đô Hàn Mai buột miệng nói, trong lúc cuống, nói năng lẫn lộn:
Một câu buồn cười như thế, nếu bình thường bị người ta cười cho không còn lỗ nẻ nào mà chui, lúc này chẳng ai nhếch mép nổi.
Chuyên gia tâm lý mà tố chất tâm lý kém cỏi vậy đấy, thế nhưng hết thảy cũng có thể chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, ai nói chắc được. Cục Trưởng Trần tới trước mặt Đới Lan Quân, gương mặt xinh đẹp tiều tụy hơn cả lần trước gặp nhau, tay phải đeo găng, mí mắt hạ thấp, có vẻ lơ đễnh. Đây là cô gái từ bỏ cuộc sống an nhàn ở văn phòng, bốn năm theo Đổng Thuần Khiết bôn ba truy đuổi tên gián điệp. Có điều trong mắt cục trưởng Trần chẳng có đồng tình hay quan tâm, thậm chí còn sắc bén hẳn lên:" Sao không nhìn tôi, có vẻ cô có bất mãn rất lớn với tổ chức, với tín ngưỡng của mình. Trả lời đi, có không?"
" Có." Đới Lan Quân dõng dạc đáp:
" Nguyên nhân?"
" Tôi cho rằng tác phong quan liêu của tô chức vô cùng nghiêm trọng, trong lần hành động này đã nhiều lần để lỡ cơ hội, nhiều lần để lỡ manh mối quan trọng. Hơn nữa, khi phát hiện manh mối trọng đại, vẫn áp dụng hành động trên quy mô lớn, đây là hành vi thất chức nghiêm trọng." Đới Lan Quân chỉ trích trực tiếp:
Những lời này làm mí mắt Từ Phái Hồng giật giật, cô nương thủ đô, quả nhiên danh bất hư truyền, dám chỉ trích thẳng cục trưởng ngay trong tình thế này, không sợ tăng thêm nghi vấn cho bản thân à? Trần Ngạo môi hơi mấp máy, cuối cùng không nói gì, hiện hắn không còn ở vị thế có thể quát tháo người khác.
Cục trưởng Trần bình tĩnh mà nghiêm khắc hỏi:" Vậy theo đồng chí, manh mối trọng đại nào đã bị bỏ lỡ?"
" Tối hôm qua khi thẩm vấn Yến Đăng Khoa, Dương Phượng Lan, theo lời khai hai người họ, nữ nhân viên Tấn Hồng của Tùng Tử Liêu Lý, là người trung gian cho rất nhiều cuộc hối lộ tình dục quan chức địa phương. Trong đó có một lần liên quan tới nhà máy chế thuốc trực thuộc quân đội, đó là nhà máy chuyên sản xuất trang bị cấp cứu dã chiến, người phụ trách được chính Tấn Hồng dẫn mối ... Nhưng từ khi phát hiện manh mối cho tới khi truyền tin triệu tập mất tới 7 tiếng. Kết quả cuối cùng là để nghi phạm bỏ trốn." Đới Lan Quân phẫn nộ nói:
"
Trần Ngạo, có chuyện này không?" Cục trưởng Trần không quay đầu, quát:
Trần Ngạo ra sức phân bua:" Có ạ ... Khi đó chúng tôi đang hiệp thương với cảnh sát địa phương để tiến hành triệu tập, có điều vì hai nghi phạm khai ra quá nhiều người, khó có thể phân rõ trọng điểm trong thời gian ngắn ..."
" Thất chức!" Cục trưởng Trần không nghe hắn lải nhải, quát lớn cắt lời, xem đồng hồ, không chỉ một phút, mà là hơn hai phút đã trôi qua rồi, không ai đứng ra:
" Xem ra không ai đứng ra rồi, giờ tôi phải nói trước một câu với kẻ bắn tin đó, hành vi của hắn đã không phải là phạm tội hình sự nữa, đối với kẻ phản bội lại tín ngưỡng, phản bội lời thề, phản bội chiến hữu, bán đứng quốc gia, thì đừng hi vọng có chút thương xót nhỏ nhoi nào ... Hôm nay, ngay tại đây, tôi sẽ khiến kẻ đó thân bại danh liệt, phải trả giá đắt hơn cả hắn có thể hình dung ra ... Cảnh vệ."
Tức thì đoàn cảnh vệ do cục trưởng Trần dẫn theo đứng thẳng hô:" Có!"
" Trông coi bọn họ, không cho ai làm gì hết."
" Những người khác, tìm kiếm, nơi nhỏ thế này, tôi không tin có thể làm chứng cứ biến mất ..."