Chương 221: Yêu ma quỷ quái là ai? (3)
Chương 221: Yêu ma quỷ quái là ai? (3)
Bầu không khí bên trong phòng làm việc của tổ hành động cực kỳ căng thẳng, bốn cảnh vệ cầm súng dàn hàng ngang ở cửa, tay đặt sẵn lên cò, trong hành lang, tiếng bước chân rầm rập, một cuộc lục soát đã bắt đầu.
Đây là một tòa nhà khép kín, tách biệt, tường bao ngoài vừa cao lại vừa xa, cho dù có ném đồ ra khỏi cửa sổ cũng không đi đâu xa được, chỉ càng dễ bị lộ. Ở các góc tòa nhà, nơi nào cũng có camera, với những chiếc camera độ phân giải cao này, đừng mơ có hành vi nào qua mặt được, bất kể là sử dụng cách che đậy nào, sẽ nhanh chóng có chuyên gia chỉ ra những điểm bất hường ngay lập tức ... Cho nên chỉ có một khả năng thôi, gian vệ sinh, nhanh chóng gọi điện thoại, phá hủy công cụ thông tin.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tổ hành động ở trên lầu cùng với cảnh vệ dưới lầu đều ở nguyên tại vị trí, ở tầng trung gian, hình ảnh ghi lại ở mỗi chiếc camera vào thời gian gây án đều được xem hết lần này tới lần khác, không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì.
Hai tiếng trôi qua, đội ngũ hai mươi người tiến hành lần tìm kiếm thứ sáu, dù là ngóc ngách hôi thối ruồi muỗi cũng bị tìm kiếm khắp lượt, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Đừng hi vọng những người đó sẽ từ bỏ, càng không tìm thấy thì họ càng quyết tâm hơn mà thôi. Kết thúc sáu lần tìm kiếm không hiệu quả, bọn họ tiến hành gặp mặt, đem toàn bộ góc chết của camera trong tòa nhà vẽ lại thành sơ đồ, quả nhiên là có một vài vị trí vẫn có thể lợi dụng được, họ liệt kê ra những khả năng, bắt đầu lần tìm kiếm thứ bảy với quyết tâm không suy giảm.
Hai giờ hai mươi phút trôi qua, cục trưởng Trần ngồi trong tổ hành động không nói không rằng, gương mặt chỉ có sự lạnh lùng chứ không sốt ruột, cuối cùng nghe được báo cáo, tìm thấy rồi.
Chắc chắn là sẽ tìm thấy thôi, chẳng có gì phải bất ngờ, ông nhìn những người kia một cái rồi đứng dậy đi tới nhà vệ sinh cách tổ hành động chừng mười mét. Nơi tìm thấy là ở ngoài tường, người treo lơ lửng bên ngoài, thiết bị hướng về phía ống nước thông tới gian vệ sinh:" ... Hẳn là kẻ đó xả nước trong bồn vệ sinh, loại tòa nhà kiểu cũ này đường ống bố trí bên ngoài, thiết bị hẳn là bị kẹt vào chỗ rẽ của đường ống."
Cục trưởng Trần đích thân tới xem, thiết bị dò tìm kiểm tra ra vật thể khác thường, đối diện là ống nước nối với nhà vệ sinh.
Tiếp đó là cắt ống nước, bận rộn 20 phút, một cái di động ngâm nước cho trong túi ny lông được đưa về.
Thời gian chỉ 15 giờ đúng.
Cục trưởng Trần quay trở về, kỹ thuật viên theo sau cầm một cái khay, trên đó là chiếc di động được tháo thành linh kiện. Khi đồ được mang tới cũng phải phục tố chất tâm lý của những nhân viên tình báo này. Không người nào có chút biểu hiện gì, cứ như đây là chuyện chẳng hề liên quan tới mình vậy.
" Làm tốt lắm, cực kỳ tốt đấy, bắt gián điệp thì không bắt được, nhưng làm gián điệp thì lại làm rất hay, rất xuất sắc ... Xem ra sau này ngay cả nơi riêng tư như nhà vệ sinh cũng không cần tránh đi rồi, phải lắp camera mới được."
Cục trưởng Trần thong thả nói, thi thoảng lại nhìn đồng hồ, hình như đang đợi cái gì đó:
Nhưng đợi cái gì được chứ, tìm ra được di động thì sao, chứng minh là có kẻ tiết lộ bí mật, nhưng chẳng thể chỉ ra ai, thủ phạm chắc chắn không để lại bất kỳ manh mối nào để tra ra, ở đây làm gì có ai ngốc, mới có chừng này chưa dọa được họ.
" Là ai thế, đứng ra xem nào?" Cục trưởng Trần giọng rất lạnh, một sự bình tĩnh tới bất thường:
Vẫn không ai phản ứng, người nào người nấy đứng rất thẳng, hai mắt sáng ngời, như cố gắng chứng minh sự vô tội của mình.
" Ha ha ha, khá đấy, tốt chất tâm lý tốt lắm." Bất ngờ cục trưởng Trần lại còn nói đùa được:" Thế nhưng tôi sẽ khiến có kẻ mãi mãi không cười được ... Tên gián điệp cũng có lúc sơ xuất, dấu vân tay trên di động tuy đã mờ, nhưng đồng chí đó khả năng là khi gắn sim vào đã bất cẩn để lại nửa dấu vân tay ... Xin mời các vị, không cần đối chiếu với kho dữ liệu làm gì, từng người lên in dấu vân tay đi, kiểm tra xem rốt cuộc là ai."
" Từ Phái Hồng, cô làm trước đi, cô là địa đầu xà ở Trường An hiềm nghi lớn nhất, biểu hiện của cô trong suốt vụ án khiến người ta thất vọng đấy ... Đới Lan Quân, cố thứ hai, cô mang tâm lý bất mãn với tổ chức ... Đô Hàn Mai, cô thứ ba, tâm tình của cô rất bất ổn."
Lần lượt từng người đi lên quét dấu vân tay, Từ Phái Hồng rất thản nhiên, ấn hai tay lên màn hình, quét một cái gần như không có chút giống nhau nào, vượt qua.
Đới Lan Quân gần như không cần quét, cô thiếu một ngón tay, vượt qua.
Đô Hàn Mai vội vàng chứng minh bản thân, vượt qua.
Lý Tiểu Chúng thở dài đi tới, cũng vượt qua.
Trương Long Thành không chút do dự tiến tới, vượt qua.
Vương Trác ... vượt qua.
Chỉ còn một người nữa thôi, mặt cục trưởng Trần càng lúc càng đen, có vẻ người ông cho rằng có khả năng, vậy mà đều không phải, liền một lúc vượt qua sáu người, thúc giục Trần Ngạo:" Đến lượt cậu rồi, còn do dự gì nữa?"
Bước chân Trần Ngạo hơi ngập ngừng, tới bên bàn, ấn tay lên màn hình máy quét, nhìn so sánh trên màn hinh, mấy chấm đó hiện lên trên dấu vân tay lớn, đột nhiên tít tít tít ... Tiếng cảnh bảo khiến cả phòng nổi da gà, tất cả kinh ngạc nhìn Trần Ngạo. Kỹ thuật viên báo cáo:" Dầu ngón cái bàn tay phải, độ tương tự 98% ..."
" Bắt lấy!" Cục trưởng Trần bùng nổ trong tích tắc, gầm lớn:
Bốn cảnh vệ tiến tới áp chế Trần Ngạo, một chĩa súng, hai người ấn vai hắn xuống bàn, một nhanh chóng còng tay lại. Trần Ngạo tựa hồ đã biết trước kết cục thế này, nhưng hắn không thừa nhận, bình tĩnh nói:" Tôi bị oan!"
" Tất cả những tên nội gián khi bị lộ đều nói như vậy, chẳng có ý nghĩa gì hết, đưa đi!" Cục trưởng Trần quát:
Bốn cảnh vệ áp giải Trần Ngạo chẳng có chút phản kháng nào rời đi, cục trưởng Trần đi theo, trước khi ra khỏi cửa mới nói:" Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, một hành động lớn vì một kẻ không vẻ vang gì mà mọi người phải bỏ lỡ rồi."
Mọi người buồn nản ngồi xuống, thở phào, bất kể trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ, cảm giác duy nhất lúc này là sợ hãi.