Chương 222: Yêu ma quỷ quái là ai? (4)
Chương 222: Yêu ma quỷ quái là ai? (4)
Thời gian cũng là 15 giờ, địa điểm sảnh chờ bay, sân bay Hàm Dương Trường Anh.
Một cảnh tượng hết sức bình thường xuất hiện, chiếc xe taxi đỗ lại dưới bậc thêm, một nam tử đeo kính râm đi xuống, đầu đội chiếc mũ du lịch, kéo vali hành lý, lưng đeo ba lo laptop, giống như rất nhiều người đi du lịch hoặc trở về nhà. Hắn đi vào đại sảnh sân bay, bình thản làm ký gửi hành lý, tới chỗ bán vé tự động, lấy vé máy bay đã đặt trước, sau đó nữa là ung dung tới sau đội ngũ dài, chờ đợi qua cổng kiểm tra an ninh.
Hắn tháo kính râm ra, quay đầu nhìn thành phố đã không còn thấy được nữa bên ngoài cửa kính trong suốt, ánh mắt dừng lại ở bức tranh tuyên truyền thành phố Trường An, tháp Đại Nhạn, tường thành cổ, tháp chuông, toàn những địa danh quen thuộc, tất cả đều khơi lên hồi ức trưởng thành mỹ hảo trong hắn.
Chỉ có những người đi xa, hơn nữa là khó lòng quay về mới có gương mặt buồn bã nhớ thương như thế.
Qua cổng kiểm tra an ninh, hắn gài kính râm lên túi áo, cười lịch sự với nhân viên an ninh, tiến hành xác thực thân phận.
Châu Nhuận Thiên, nam, 31 tuổi, chuyến bay n2364 tới Bắc Kinh.
Hắn cởi áo ngoài, xách laptop, đi qua máy quét, hết thảy ok, nhân viên kiểm tra làm động tác mời, hắn vào sảnh chờ bay, không biết là vô tình hay cố ý, hắn cứ chọn chỗ đông người để đi, mà lúc này hành khách trong sảnh chờ bay lên tới mấy trăm người.
Rất nhanh, vị khách hết sức bình thường đó chỉ để lại bóng lưng, biến mất trong đám đông.
Là sân bay lớn nhất ở vùng tây bắc, sân bay quốc tế Hàm Dương Trường An, phục vụ hơn 200 tuyến bay trong ngoài nước, có thể nói là quanh năm bận rộn, bất kể sáng chiều. Xe bus sân bay liên tục đưa hành khách tới máy bay, bên ngoài liên tục có xe đỗ lại, đến đưa người đi hoặc đón người về. Ngoài cửa kính, chiếc máy bay giống như con chim lớn đang nằm dưới thời tiết có phần âm u, chờ dòng người như đàn kiến chui vào bụng mình.
Vị khách trẻ kia giống rất nhiều người thời đại này, mặt cắm vào chiếc điện thoại di động, ngồi xe bus chở khách đưa tới thang máy bay. Có điều không ai chú ý tới, màn hình di động của hắn lướt qua lướt lại, đôi mắt hắn liếc ngang liếc dọc, gương mặt che giấu phần lới bởi mũ du lịch và kính râm vô cùng căng thẳng, tay cầm di động thậm chí hơi run, đốt ngón tay trắng bệch. Đến khi có vị khách ngồi gần nhắc, hắn mới biết là phải xuống xe rồi.
Xếp hàng lên máy bay, hắn vẫn nắm chặt chiếc điện thoại còn mở, một tay đưa vé ra, cô tiếp viên xé đuôi vé, đi lên, trên đường tiếp viên mỉm cười chào hỏi, tích tắc đặt chân vào trong máy bay, toàn thân hắn như sợi dây kéo căng quá mức, tức thì thả lỏng, làm bước chân hắn hơi lảo đảo.
" Minh quá lo rồi, đám cảnh sát làm sao có thể tra tới được nơi này chứ?"
Hắn tự nói với bản thân như thế, kiểm tra thế nào cũng không tìm thấy lý do nghi ngờ mình, khao khát đối với tự do tràn ngập cõi lòng, càng đi sâu vào trong khoang máy bay, ham muốn đó càng trở nên mạnh mẽ, bây giờ hắn chỉ mong sao chuyến bay này bay đi thật nhanh ... Chưa đầy hai tiếng nữa, hắn sẽ biến mất ở một thành phố xa lạ khác, rất có thể qua hôm nay, hắn sẽ xuất hiện ở một quốc gia xa lạ.
Đúng, với hắn bây giờ mà nói, xa lạ đại biểu cho an toàn.
B054, một vị trí bình thường ở khoang phổ thông, nằm ngay chính giữa máy bay, bước chân hắn gấp gáp đi qua hành lang hẹp, khi hắn chuẩn bị cất hành lý đi thì bất ngờ phát hiện ra chỗ ngồi của mình có người ngồi trước rồi làm hắn giật mình, nhưng vừa nhìn kỹ một cái thì hắn lại bật cười.
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đội tóc giả màu hồng áo thun trắng sát nách cổ lọ, chiếc áo ngắn để lộ ra mảng eo nhỏ trắng mịn, chiếc quần chun rộng rãi, nếu mà đeo huy hiệu trường học vào thì tám phần bị coi là sinh viên đại học. Cô gái đó ngồi co hai chân trên ghế, đang mím môi mím lợi chơi game di động, những âm thanh chém giết phát ra không ngừng.
" Xin lỗi cô gái, tôi là khách ở chỗ B054." Nam tử lấy vé máy bay của mình ra, rất lịch thiệp nói:
Ai ngờ cô gái đó vẫn ngồi im, chỉ quét mắt qua lườm một cái:" Bắt chuyện như thế không phải quá lỗi thời rồi à, anh ngồi đâu thì liên quan gì tới tôi?"
Giọng nói thật dễ nghe, nam tử bật cười:" Nhưng mà cô đang ngồi ở chỗ tôi."
" Thế hả?
Không nhầm chứ?" Cô gái ngạc nhiên ngừng chơi, rút vé máy bay trong tay hắn, sau đó kiểm tra ghế ngồi của mình, lúc này mới thực sự ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt cười cong vút đáng yêu:" Soái ca, thì ra tên anh là Châu Nhuận Thiên à? Vì sao không phải là Châu Nhuận Phát thế?"
" Ê, ai gọi tôi đây, tôi chính là Châu Nhuận Phát đây." Người ngồi ở hàng ghế sau đứng ngay dậy ngó nghiêng: " Ai gọi tôi vậy?"
Nam tử kia tròn mắt nhìn tên Châu Nhuận Phát cao lêu ngêu, mắt lé mồm lệch, ăn mặc còn lòe loẹt, không có nửa phần liên quan tới Châu Nhuận Phát đó.
" Ồ vậy là hai người là anh em hả?" Cô gái nhỏ chính là Quản Thiên Kiều, vỗ tay vui mừng, chỉ Châu Nhuận Thiên hết sức đẹp trai và Bao Tiểu Tam xấu xí, nhìn thế nào cũng không hề giống anh em:
" Cô gái, chúng tôi không hề ..." Nam tử đó cười méo xẹo:
" A sao cô biết chúng tôi là anh em thế, tôi chính là Châu Tinh Trì đây." Cừu Địch ngồi ở ghế đối diện mé trong đứng lên:
Tiếp đó lại có chàng trai nữa da trắng mịn hơn con gái, vuốt ngược mái tóc bồng bềnh lãng tử, làm dáng nói:" Thế thì tôi là Châu Kiệt Luân."
Bốn người từ bốn phía nhìn Châu Nhuận Thiên cười hết sức vui vẻ, Châu Nhuận Thiên mất một lúc mới hồi tỉnh từ sự bàng hoàng khó diễn tả hết đó. Hắn ngay lập tức xoay người muốn bỏ chạy, nhưng vừa cử động thì phát hiện đã bị Châu Nhuận Phát và Châu Tinh Trì khống chế rồi. Tiếp ngay đó đồng hồ, di động, ví tiền bị người ta lấy đi dễ dàng như không, chuyển cho cô gái nhỏ phía sau, vẫn giọng nói êm ái kia từ sau lưng truyền tới:"
Soái ca, làm quen nhé, tôi là Châu Huệ Mẫn, chúng ta đi thôi, không nên làm phiền người khác."
Hắn cảm giác có vật nhòn nhọn dí vào sau lưng, không dám trái lời, bị người ta đẩy xuống máy bay.
Ngay lập tức có tiếp viên hàng không nói qua loa, giải thích vị khách đó có hiềm nghi mang chất cấm lên máy bay, sẽ không làm lỡ hành trình.