Chương 223: Yêu ma quỷ quái là ai? (5)
Chương 223: Yêu ma quỷ quái là ai? (5)
Dưới thang máy bay, Đổng Thuần Khiết đội mũ đánh golf lái xe điện, mặc quần lửng áo phông mát mẻ, lái chiếc xe điện, cười tươi như hoa nở. Hai đặc vụ tiếp nhận đồ từ Quản Thiên Kiều giao cho hắn, Đổng Thuần Khiết nhìn vé máy bay trêu:" Tôi nhớ cậu tên là Mã Bác cơ mà nhỉ, sao lại đổi thành Châu Nhuận Thiên rồi, xem ra cậu không chỉ có một thân phận đâu nhỉ, nào nào, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, xem cậu còn bao nhiêu thân phận nữa nhé."
Mã Bác lúc này mặt xám ngoét rồi, hai tay hắn đã bị còng, nhưng có vẻ vẫn chưa cam lòng chấp nhận hiện thực, đầu cứ quay lại nhìn cửa máy bay đã đóng lại, chớp mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục, đổi lại là ai cũng không đối diện được.
" Đưa hắn lên xe." Lão Đổng quát một tiếng, sau đó quay sang Quản Thiên Kiều thì mặt thay đổi nhanh như chớp, vẫy gọi:" Kiều, lên xe nhanh không nắng!"
Chiếc xe điện đó chỉ có hai hàng ghế, phía sau áp giải Mã Bác, phía trước Đổng Thuần Khiết và Quản Thiên Kiều ngồi mất rồi, Bao Tiểu Tam đứng trên đường băng nóng chảy mỡ rống lên:"
Này, thế chúng tôi thì làm sao?"
" Chạy theo xe đi, có xa lắm đâu." Đổng Thuần Khiết chẳng thèm nhìn, bỏ lại một câu hết sức vô tình vô nghĩa, khởi động xe phóng vèo đi, Quản Thiên Kiều quay đầu lại lè lưỡi trêu:
Bao Tiểu Tam chỉ là bất mãn với thái độ thiên vị của Đổng Thuần Khiết thôi, chứ quãng đường này không đáng là gì, đá bâng quơ vào không khí một phát:" Chẳng kích thích gì cả, đáng lẽ phải đánh nhau một trận chứ? Tao phí công chuẩn bị."
"Người ta là dân chơi đầu óc chứ có phải chân tay đâu." Cảnh Bảo Lỗi dùng cùi chỏ huých Cừu Địch một phát:" Này, nhìn xu thế Lão Đổng dám nhận Kiều làm con nuôi lắm."
" Ài, dám lắm, chúng ta vất vả mấy tháng trời không bằng người ta, chỉ mấy ngày thôi, đúng là người với người không thể so được ..." Cừu Địch nói vậy chứ trong lòng cũng không ghen tỵ gì, nếu Quản Thiên Kiều được Lão Đổng lo cho công việc tốt thì còn gì bằng, hai tay vươn lên cao, âm u mệt mỏi trong lòng bao ngày bị xua tan hết:
" Con gái nuôi ... khục khục ..." Bao Tiểu Tam cười hết sức không tốt lành gì:
Cừu Địch vung tay bợp ngay một phát sau đầu:" Đừng nói năng linh tinh."
" Í phải rồi, cái thằng vừa nãy trước kia chúng ta gặp rồi, chẳng phải là người ngủ với mối tình đầu của mày hả? Cừu Địch, đừng nói là mày xuất phát từ tâm lý báo thù, cho nên vu oan cho người ta đấy nhé? Tao nhìn thằng đó không thấy giống người xấu chút nào."
Bao Tiểu Tam chợt nhớ ra, cố tình trêu Cừu Địch:
Cảnh Bảo Lỗi tức thì phụ họa:" Chứ còn gì nữa, tất cả vì ghen tuông, cho nên dùng thủ đoạn độc ác nhất đối phó với tình địch, độc chiếm giai nhân. Ha ha ha ..."
" Hai thằng chó chết!" Cừu Địch điên rồi, như hổ dữ lao tới, tóm cổ Cảnh Bảo Lỗi kẹp vào nách, tay còn lại tóm cổ áo sau của Bao Tiểu Tam đang ý đồ bỏ chạy, đúng là thủ đoạn độc ác, làm hai người kia kêu cứu mạng vang vọng đường băng trống trải:
Đổng Thuần Khiết ngồi trên xe nhìn thấy ba tên kia đánh nhau giữa đường, gọi đặc vụ:" Đi lôi cổ ba thằng đó về, không lúc nào chịu nghiêm túc hết!"
Hai đặc vụ nhận lệnh nhảy xuống xe đi bắt người, Quản Thiên Kiều thì lúc này đã bắt đầu kiểm kê hành lý của Mã Bác rồi, chăm chỉ ngoan ngoãn, tương phản hoàn toàn với ba cái thằng phá hoại kia.
Cũng có điểm không thỏa mãn lắm, Mã Bác bị còng hai tay vào xe, mặt thất thần, chẳng nói năng gì, làm mất không ít cảm giác thành tựu của Đổng Thuần Khiết sụt giảm không ít, trêu hắn:" Này Mã công tử, cậu chẳng giống nam nhân chút nào, phải dám làm dám nhận chứ, lấy ra chút bản sắc kiêu hùng cho tôi xem nào, nói ra chuyện cậu làm cũng ghê gớm lắm đấy ..."
" Nào là rửa tiền cho Đoàn Tiểu Đường, chơi đùa hai tên gián điệp nước ngoài trong lòng bàn tay, quan trường Trường An bị cậu chọc thủng lỗ chỗ ... Cậu mới chính là ông trùm thế giới ngầm ở Trường An này, vậy mà làm bao việc lại chẳng ai biết, đến bạn gái bị người ta theo đuổi cũng phải nhẫn nhịn, khác gì áo gấm đi đêm chứ?"
Câu nói này rốt cuộc kích thích Mã Bác có phản ứng rồi, hắn ngẩng đầu nhìn tên béo vô hại, cô gái nhỏ nhắn đang như con sóc bới hành lý của hắn, lại nhìn ba tên đấm đá truy đuổi nhau, nghĩ nát óc không ra cái tổ hợp kỳ quái này là gì, sao đón lõng được hắn ở đây, tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng:" Các người là ai?"
" À, tôi hiểu tâm lý của cậu, không có được đãi ngộ như cậu mong muốn phải không? Cậu tưởng tượng thế nào nhỉ, tôi đoán xem nhé ...
Vô số xe cảnh sát hú còi vang lừng bao vây, khống chế chiếc máy bay đã lăn bánh, tiếng súng nổ, lính đặc nhiệm đứng lên nóc xe, cố bám vào chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh. Cậu ngồi trong khoang biết mình không thoát, dựa vào lưng ghế cảm thán, mưu dự tại nhân, thành sự tại thiên, đúng không?"
Đổng Thuần Khiết hỏi rồi lại tự đáp:" Đó toàn là chủ nghĩa hình thức thôi, cậu đừng để bụng, kỳ thực chúng tôi bắt người thường kín đáo lắm. Ví dụ như sáng nay trên chuyến bay đi New York, chúng tôi bắt một nữ nghi phạm, chỉ dùng hai người thôi, mời đi rất lịch sự, không cả còng tay, hành khách không ai biết gì hết ... Kiểu ơi, nữ nghi phạm đó tên là gì thế?"
" Hình như tên là Tấn Hồng." Quản Thiên Kiều đang mày mò hai chiếc laptop trong hành lý của Mã Bác, cười đáp:
Câu trả lời này làm Mã Bác không khác gì trúng một đấm vào mặt, thống khổ tới mồm miệng giống như lên cơn co giật, rồi lại tựa như cố gắng trấn an bản thân:" Nói dối, các người nói dối ... Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, tất cả chỉ là diễn kịch thôi..."
" Đúng rồi, vậy đánh giá xem, mấy diễn viên quần chúng mà tôi mời thế nào?" Đổng Thuần Khiết rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác tự hào, lúc này bọn họ đã đi tới bên chiếc iveco đỗ ở một góc đường băng, lối đi riêng cho nhân viên sân bay:
" Tôi không nói bọn họ." Mã Bác dần bình tĩnh rồi, tỏ thái độ khinh bỉ với ba tên đưa đùa cợt được hai người áp giải hắn đưa về:" Tôi đang nói tới kho hàng ở ga tàu cao tốc."
" À, à, cái đó thì không phải là diễn kịch đâu."
Đổng Thuần Khiết hưng phấn, trên đời hắn chỉ sợ người khác không nói chuyện với hắn thôi:"
Đó gọi là diễn tập mới đúng, nếu không làm thế sao có thể câu ra được tên nội gián ... Ha ha ha, nói thật, chúng tôi không có khả năng khiến Điền Thượng Đại Tường khai ra, có điều làm giả một cái kho hàng với đống thiết bị gián điệp thì thừa sức ... Xem ra anh là người nhận được thông báo diễn tập của chúng tôi nhỉ?"
Mã Bác nghiến răng ken két, như bị sỉ nhục cực lớn, cơn phẫn nộ đó khiến gương mặt điển trai của hắn biến dạng.
Mấy người kia nói cười đi lên chiếc iveco, Đổng Thuần Khiết hô:" Nghiêm túc chút, xem đi khiến thằng bé nhà người ta giận thành cái gì rồi ... Đóng cửa lại ngồi yên."
Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe lặng lẽ lên đường rời sân bay, không kinh động tới ai.