Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 555 - Chương 225: Yêu Ma Quỷ Quái Là Ai? (7)

Chương 225: Yêu ma quỷ quái là ai? (7) Chương 225: Yêu ma quỷ quái là ai? (7)

" Đây ... Đây ... Đây là hành vi vu cáo ... Ai, rốt cuộc là ai, Vương Trác, là cậu phải không ..." Từ Phái Hồng quay cuồng la hét, nhưng không ai thèm quan tâm nữa:

Màn hình vi tính lại thay đổi tới cảnh ở hiện trường, giờ này đáng lẽ hành động ở kho đường sắt cao tốc phải kết thúc rồi mới đúng, vậy mà vẫn còn triển khai tưng bừng. Nhưng có diễn biến khác, đua xe, định vị từ xa, leo tường, tấn công vào nhà kho đáng lẽ đã bị dọn trống.

Vẫn là hình bóng xinh đẹp của Tiêu Mộng Kỳ đang chỉ huy hiện trường, liên tục đưa ra các mệnh lệnh, chỉ huy các đội ngũ phối hợp với nhau.

Trương Long Thành ngỡ ngàng:" Đây không phải là hành động, mà là diễn tập? Bên trên chơi lớn thật ..."

Uỵch một tiếng, Từ Phái Hồng đầu óc chao đảo quay cuồng, mắt trắng dã, cả người lẫn ghế đều ngã lộn ra sau. Cùng lúc đó Trần Ngạo đi vào, gương mặt quét hết mây mù, vẫn dáng vẻ cao ngạo như trước, vừa đi vừa cười to:" Đương nhiên là diễn tập rồi, không làm lớn như thế sao có thể dụ được kẻ báo tin ra chứ ... Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, mục tiêu diễn tập đã hoàn thành viên mãn."

Đi sau là Vương Trác, không quên cười áy náy với Đới Lan Quân một cái, lúc này không cần ai phải nhắc nữa, cảnh vệ lập tức còng tay Từ Phái Hồng lại chuẩn bị mang đi, cục trưởng Trần tới vị trí chỉ huy, giọng nói hiền hòa:" Con người tôi thực ra miệng sắt đã lòng đậu hũ, không làm được chuyện nhiều sát khí như thế ... Ấy, ấy khách khí chút, cho cục trưởng Từ một chỗ ngồi, Vương Trác đóng cửa lại đi ... Nửa tiếng nữa tôi sẽ thu quân về thủ đô. Hôm nay tôi tới đây để hái trái quả thắng lợi, các đồng chí chịu ấm ức, tôi biểu thị xin lỗi ... Có điều tôi không an ủi đâu, mọi người đều hiểu tính chất công việc của chúng ta mà."

Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, sự việc liên tục chuyển biến, làm người ta theo không kịp, không ngờ bên trên bố trí tới mức này, hai tổ hành động đặc biệt, một phó cục như Tiêu Mộng Kỳ chỉ huy hiện trường, rồi vụ nổ rung chuyển như thế, bao nhiêu trang thiết bị, đúng rồi, còn cả cái váy thần bí kia nữa, ai có thể nghĩ đó là diễn tập?

Cục trưởng Trần gọi Vương Trác kết nối lại thông tin, nhìn Từ Phái Hồng đã bị còng trong góc:" Tiểu Từ, cô làm việc chẳng dứt khoát gì cả, mặc dù ống nước không phân biệt được là từ nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ chảy ra, nhưng lúc chuyện xảy ra, Trương Long Thành và Trần Ngạo một trước một sau vào nhà vệ sinh, cô không sợ tình cờ bị chạm mặt à?"

"Còn nữa, thời gian cô vào nhà vệ sinh nhanh qua, làm người ta hoài nghi giới tính của cô đấy ... Chưa hết, châm điếu thuốc lấy dấu vân tay của Trần Ngạo, hay dở gì cô cũng nên ném bật lửa đi chứ, đặt lên bàn rõ ràng thế, ai không nhìn ra hành động của cô ... À, tôi khắt khe quá rồi, chuyện xảy ra khẩn cấp như thế, tổ hành động mò được hang ổ của Lý Tòng Quân rồi, cô không kịp suy nghĩ kỹ chi tiết phải vội vàng báo tin cho tên đồng phạm bỏ trốn đúng không? ... Thông cảm, thông cảm, cô làm lãnh đạo ngồi bàn giấy lâu quá mà, quên hết nghiệp vụ rồi."

Cục trưởng Trần nói hết sức u oán, lại hết sức cảm thông, rõ ràng là trêu ghẹo người ta, lúc này Từ Phái Hồng sao còn nói gì được nữa, đầu cúi gằm không ai nhận ra nét mặt bà ta.

Cục trưởng Trần tựa hồ không đả kích được bà ta chưa thôi, còn nói với mọi người:" Các đồng chí, nghe thấy những điều này có phải là thấy cục trưởng của các đồng chí rất anh minh không?"

Mọi người cười hưởng ứng có hơi gượng gạo, Trần Ngạo tích cực phụ họa:" Cục trưởng anh minh, tôi phục sát đất."

" Nịnh nghe hay lắm." Cục trưởng Trần cười ha hả:" Thực ra chỗ anh minh nhất của tôi là ... Tôi ngại nói cho mọi người. Đặc biệt là cô đấy Tiểu Từ, cô muốn vu oan cho người ta thì phải chọn người chứ, tôi bảo nghiệp vụ cô kém mà ... Ài, lần diễn tập này Trần Ngạo biết từ trước rồi, còn báo cái gì nữa mà báo, cô bảo làm sao tôi tin được đây, cô làm ăn chán thế."

Từ Phái Hồng bị đả kích nghiêm trọng, toàn thân co giật muốn ngã xuống, cảnh vệ giữ ngay lấy. Đới Lan Quân thì phần nào đoán được, lần đó trên xe ra sân bay đón người, Đổng Thuần Khiết có kể chuyện ân oán giữa Trần Ngạo và Tiêu Mộng Kỳ, lần này Tiêu Mộng Kỳ chi huy hành động, một kiểu ám thị hành vi ngầm, có lẽ vì thế bà ta nghĩ ngay tới vu oan cho Trần Ngạo.

" Cục trưởng Trần, đã chuẩn bị xong rồi, bắt đầu luôn chứ ạ." Vương Trác kết nối xong, xin chỉ thị:

Cục trưởng Trần đưa tay ngăn lại:" Không vội, đây là hành động dụ bắt hết sức thành công, là một bái học hiếm có cho tất cả mọi người. Ngay cả Trần Ngạo cũng không biết được mục tiêu Từ Phái Hồng báo tin cho là ai, kẻ này hiện đã bị bắt rồi ... Tôi cho mọi người mười giây, sau đó mỗi người báo ra một cái tên nghi phạm, gợi ý, nghi phạm có sẵn trong danh sách hiềm nghi ..."

Bắt được cả kẻ ở đầu kia rồi sao, chắc chắn là tổ hành động bí mật kia, mọi người nhẹ nhõm hẳn, chưa đến mười giây, Đới Lan Quân nói thẳng luôn:" Mã Bác!"

Rầm, lần này Từ Phái Hồng không ngã nữa, mà quyết đoán húc đầu vào tường, không ai ngăn kịp, bà ta ngất xỉu rồi.

Chuyện gì thế? Người thì nhìn Từ Phái Hồng được khiêng đi, người ngạc nhiên nhìn Đới Lan Quân nói ra cái tên không ai ngờ tới. Cục trưởng Trần làm ra vẻ mất hứng:" Thế là tôi mất cơ hội khoe khoang rồi ... Giỏi lắm, đồng chí Đới Lan Quân, mặc dù cô không tin tưởng tổ chức, nhưng tổ chức tin tưởng cô ... Mở máy, đợi lát nữa nghênh đón các đồng chí của chúng ta thắng lợi trở về."

Mà hình lóe lên, là khung cảnh trong một chiếc xe thùng, đúng là Mã Bác đang ngồi dựa vào lưng ghế, trông như người mất hồn. Camera gắn ở bốn góc thùng xe truyền tới những gương mặt không hề xa lạ gì, Đổng Thuần Khiết, Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi.

Chỉ duy nhất một gương mặt lạ là cô gái xinh xắn, trông như nữ sinh đại học, đang ngồi khoanh chân trên ghế thao tác máy vi tính, Cừu Địch gãi đầu gãi tai ngồi bên cạnh nhỏ giọng giải thích gì đó với cô gái, trông giống người mắc lỗi, thi thoảng bị cô gái nhỏ đó lườm nguýt lại phải cười lấy lòng. Cô gái đó chỉ chỉ về phía camera, Cừu Địch mới ngồi ngay ngắn lại, làm vẻ mặt nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment