Chương 226: Yêu ma quỷ quái là ai? (8)
Chương 226: Yêu ma quỷ quái là ai? (8)
" Là nhóm bọn họ à?" Đô Hàn Mai nhìn thấy đám Đổng Thuần Khiết còn chấn động hơn cả thấy Mã Bác, cô gái hai bằng tiến sĩ này nặng nề tư tưởng bằng cấp, trong mắt cô đám người này chẳng khác thất học là mấy:
" Tôi hiểu rồi, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, vụ án này mắc kẹt ở Điền Thượng Đại Tường, phía sau hắn là lợi ích quốc gia, hắn không thể dễ dàng mở miệng, đem mạng lưới tình báo gây dựng nhiều năm giá trị cực lớn đó khai ra, dù sao hắn cũng không còn đường sống nữa."
" Nếu như người phía sau cho rằng Điền Thượng Đại Tường đã mở miệng, hơn nữa biết tình báo chúng ta thu giữ thiết bị mà hắn đề lại, có khả năng thuận theo manh mối này để phá hủy mạng lưới tình báo. Như thế ở lại Trường An không còn giá trị gì nữa, chỉ thêm nguy hiểm vô ích, dưới tình huống đó, hắn tất nhiên bỏ chạy, như thế mới đảm bảo được an toàn cho nhân vật phía sau." Trương Long Thành là người thực tế nhạy bén, thoáng cái đã hiểu toàn bộ dụng ý của cuộc diễn tập lần này:
" Nếu đã biết hắn, vì sao không bắt sớm, như vậy không phải là dễ dàng truy ngược ra nội gián rồi sao?" Đô Hàn Mai thắc mắc:
" Bắt sớm không được, đám người này ngửi thấy mùi nguy hiểm một cái là chứng cứ bị tiêu hủy ngay lập tức, nên phải bắt lúc hắn cảm thấy an toàn nhất, còn lúc nào hơn hắn qua cổng an ninh, lên được máy bay?" Trần Ngạo giải thích:
" Hiểu rồi, các anh muốn dụ hắn mang đi nhiều nhất có thể chứ không phải chỉ bắt người." Đô Hàn Mai hiểu rồi, thời buổi bây giờ ra nước ngoài không khó, cái khó là làm sao có thể đứng vững được, đối với loại người này, một khi bỏ trốn rồi là dứt mọi liên quan với tổ quốc, làm lại từ đầu. Vậy thứ đảm bảo nhất cho cuộc sống sau này của hắn chính là tin tức tình báo, có nước nào mà không coi những thứ đó như bảo bối chứ?
Nhưng nếu vây bắt không cẩn thận, để đối phương phát giác, có lẽ chỉ vài phút hắn sẽ tiêu hủy sạch chứng cứ gây hại cho mình.
" Bởi thế chúng tôi phải kiên nhẫn chờ đợi, cho tới khi hắn đem mọi thứ rời đi, mới có thể đặt dấu chấm hết trọn vẹn nhất." Trần Ngạo giải thích thêm, sáng sớm nay Tấn Hồng đã bị giữ lại trên chuyến banh đi New York, quả nhiên không có gì bất ngờ, đồ mang theo trên người cô ta hoàn toàn sạch sẽ, tới bây giờ chuyện liên quan tới cô ta chỉ là làm môi giới mại dâm mà thôi, nói cách khác, cô ta cũng chỉ là một mồi nhử:
Đúng thế Tấn Hồng cũng chỉ là quân cờ quan trọng hơn một chút trong ván cờ này thôi, đối phương cố tình giữ cho cô gái này một vị trí sạch sẽ để tập trung hiềm nghi vào đó. Nếu Tấn Hồng xảy ra chuyện, Mã Bác sẽ không lựa chọn cách ra đi đường hoàng thế này. Và nhân vật còn quan trọng hơn cả Mã Bác chính là cô gái nhỏ đang chăm chú tìm cách trích xuất các loại cơ mật từ laptop của Mã Bác và Vương Trác đang toát mồ hôi tăng tốc giải mã:
" Cục trưởng Trần, chúng tôi sẽ tiếp nhận chứ?" Trần Ngạo có chút sốt ruột, hắn không cam tâm đứng ngoài lề, toàn bộ sự kiện này hắn làm người bên lề rồi:
" Không cần, để họ nhanh chóng đột phá phòng tuyến tâm lý của nghi phạm đi, chứng cứ đã xác thực tới mức này rồi, phải ra tay nhanh, rèn sắt khi còn nóng, sét đánh không kịp bưng tai."
Mọi người đang nói chuyện thì Cừu Địch rời khỏi chỗ bên cạnh cô gái nhỏ kia, nội tuyến trong mắt bọn họ đi tới chỗ nghi phạm, tát bôm bốp liền mười mấy cái, thật đúng là sét đánh không kịp bưng tai mà, âm thanh đanh gọn tới mức làm mọi người thấy má mình ê ẩm.
Cục trưởng Trần thấy ánh mắt mọi người nhìn cả vào mình, cái mặt già không khỏi nóng lên:" Cậu ta có ở trong biên chế đâu, quần chúng mà, tố chất thấp là chuyện bình thường."
Thiên vị, thiên vị quá rõ ràng.
Từ khi lên xe Mã Bác liền giữ im lặng, Lão Đổng chỉ có thể dùng miệng xuông, không làm gì nổi hắn, Cừu Địch chẳng nể nang gì, đi ra tát cho mười mấy cái, mỗi cái đều toàn lực. Mã Bác vốn điển trai thanh tú, thoáng cái gương mặt đã béo lên gấp đôi, khóe miệng rỉ máu, nhưng mấy cái tát này cũng làm máu nóng của hắn bốc lên, hai mắt trợn muốn toét ra, tưởng chừng nếu không phải bị còng vào ghế thì hắn đã nhào tới ngoạm Cừu Địch vài phát.
" Mày trợn mắt cái gì, muốn cắn tao à, thằng chó, bây giờ máy có hai con đường, hoặc là tán gẫu giải sầu với huynh đệ bọn tao, hoặc là từ bây giờ huynh đệ bọn tao sẽ tát mày cho tới khi về tới nơi, dù sao cũng vui ... Tam Nhi, đến mày." Cừu Địch ngồi về chỗ, buông lời uy hiếp:
Bao Tiểu Tam là cái loại cực thích bắt nạt kẻ yếu, đánh chó rớt nước, đạo đức chạm đáy, vừa nghe Cừu Địch nói vậy thì sắn tay áo lên hăm hở đi tới. Bốp, tát còn mạnh hơn cả Cừu Địch, Mã Bác nhìn bộ mặt xấu xí hăm hở đó, khiếp hắn đảm hơn cả đối diện với Cừu Địch, rối rít kêu:" Đừng đánh, đừng đánh ... Nói chuyện ... đừng đánh."
Bốp, Bao Tiểu Tam vung tay còn lại cho cái tát nữa:" Hề hề, dù gì cũng phải chơi đã tay chứ, vì cái thằng chó mày mà lão tử bị giam bao nhiêu ngày biết không hả, đừng đầu hàng sớm như thế chứ, mới chỉ khởi động thôi, trò vui còn dài."
Những người khác quay lưng đi, coi như không thấy, chỉ Đổng Thuần Khiết là không quen thấy cảnh này, dù gì người ta chịu nói rồi mà, kéo Bao Tiểu Tam ngồi về chỗ. Mã Bác tóc tai tán loạn, mặt sưng vù, máu mũi máu miệng ròng ròng, giọng nói cũng biến đổi, căm phẫn nói:" Tố chất đám An ninh quốc gia các người thế đấy hả?"
"Đây là cơ hội nói chuyện ôn hòa cuối cùng trước khi thẩm vấn, rất nhanh thôi sẽ về nơi cậu phải thuộc về rồi, có hứng thú kiểm điểm lại được mất của bản thân không?" Đổng Thuần Khiết lải nhải, không cho hắn nghĩ, không cho hắn bình tĩnh lại, phải khiêu khích hắn, nếu không qua kỳ thích ứng, hắn định tìm chết chấm dứt mọi việc thì không dễ đối phó:
" Được làm vua, thua làm giặc, có gì mà nói." Mã Bác quay đầu sang bên:
Đổng Thuần Khiết tỏ ra thương hại:" Rất nhanh thôi cậu sẽ hiểu, có người nói chuyện cùng là một hạnh phúc, đợi tới lúc vào phòng giam, bốn xung quanh chỉ có một màu trắng, không có bất kỳ vật dụng gì, chân tay cậu đầu bị hạn chế hoạt động, cậu sẽ hiểu tình trạng của mình bây giờ hạnh phúc ra sao."
" Hừ, định dụ tôi nói kiếm chút công trạng chứ gì?" Mã Bác khinh miệt: