Chương 227: Yêu ma quỷ quái là ai? (9)
Chương 227: Yêu ma quỷ quái là ai? (9)
Tố chất tâm lý của tên Mã Bác này phải nói rất được, không phải loại công tử bột được cha mẹ chiều chuộng chăm chút sinh yếu đuôi, mà loại tâm cơ che giấu rất sâu. Nhưng tới lúc này rồi hắn dựa vào cái gì chứ? Cừu Địch hoài nghi, nhìn sang Quản Thiên Kiều, có vẻ cô nàng gặp khó rồi, đang cắn ngón tay, đây là động tác mà Cừu Địch chưa từng thấy.
Có thứ trong hai chiếc máy laptop kia gây khó khăn cho Quản Thiên Kiều.
" Cần gì phải dụ cậu, chúng tôi biết nhiều lắm rồi, chỉ còn thiếu chút chứng cứ nữa mà thôi, chuyện đấy cũng chẳng khó khăn gì ... Cậu có vẻ cũng khá đấy, thế nhưng cậu chưa được đào tạo chống tra tấn, cậu không tưởng tượng được như điều phải đối diện đâu, cậu sẽ khai, đầu óc cậu sẽ bị vắt kiệt từng chút một ..." Đổng Thuần Khiết không dọa, chờ đợi đám phản bội này là vận mệnh bi thảm hơn cả cái chết, ngay khi chúng khai ra hết rồi, chúng vẫn bị khai thác tới không thể khai thác thêm gì nữa mới thôi:
Thế nhưng lúc ấy cũng có thể là muộn rồi, ai mà biết ngoài kia có còn tên đồng phạm nào nữa của hắn không, chẳng may thấy tên Mã Bác này không tới như đã hẹn, chúng hủy mất chứng cứ nào đó đi thì sao? Cho nên người tuy bắt được rồi, nhưng chưa phải là lúc ăn mừng, ngược lại vẫn phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nên nhớ, tới bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra thứ Điền Thượng Đại Tường giấu ở Trường An, cái nhà kho kia chỉ là giả.
" Tôi cho cậu biết, nói chuyện với chúng tôi là cơ hội tốt cho cậu ... Trước giờ tôi luôn cho rằng đầu óc cậu có vấn đề, dắt mũi chúng tôi đi như thế, không sợ lộ tẩy à? Giờ xem ra Điền Thượng Đại Tường đúng là để lại cái gì đó khiến cậu kiêng kỵ, phải có bằng được.
Cơ mà cậu cũng không cởi bỏ được câu đố này, nếu không chúng tôi không có cơ hội bắt được cậu phải không?" Đổng Thuần Khiết dẫn dụ:
Mã Bác bực bội chép miệng, đầu hơi gục xuống chán nản vô cùng:" Anh nói cũng, vậy là các anh cũng chưa có lời giải cho câu đố này à?"
" Ha ha ha, cậu cũng đang dụ tôi đấy thôi."
Đổng Thuần Khiết cười nói, tên này trông vậy mà đang tìm đường thoát đấy, nếu không có chứng cứ xác thực thì hắn chỉ dính vảo tội rửa tiền thôi, nhẹ hơn nhiều so với tội phản quốc. Nói tới nghệ thuật đàm thoại, Lão Đổng nào có thua kém ai, hơi hạ người xuống:" Tôi không sợ cậu dụ tôi, nói thẳng cho cậu cũng được, chúng tôi đúng là không có cái đó ... Phải nói tên Điền Thượng Đại Tường, à chắc cậu chưa biết cái tên này, chính là Lý Tòng Quân, là một tên gián điệp sự trung thành với tổ quốc của hắn đáng được tôn kính."
" Ngược lại người bên ta lại thông đông với địch bán đứng tổ quốc của mình, thực sự khiến người ta đau lòng."
" Số người chết trong tay hắn nhiều lắm đấy, anh cứ hỏi cho kỹ vào, tin tôi đi anh sẽ có thu hoạch lớn, tôn kính cái gì chứ?" Mã Bác hừ mạnh:
Giọng điệu này của hắn có vẻ rất căm hận Điền Thượng Đại Tường, chứng tỏ rằng quan hệ hai người này có vẻ như không hề thân mật như trong tưởng tượng.
Đổng Thuần Khiết suy ngẫm:" Điền Thượng Đại Tường có vẻ không biết cậu, còn cậu lại rất hiểu hắn, vậy là hai bên chỉ có quan hệ giao dịch thôi nhỉ?"
Mã Bác nhướng mắt lên, khó chịu nói:" Một thằng người Nhật thôi, tôi quen biết hắn làm cái gì ... Hắn chẳng qua là tên chạy vặt, một con chó trong tay Trung Dã Huệ Tử, à cô ta là tình nhân của Đoàn Tiểu Đường. Còn tôi, chỉ là nhân vật nhỏ, bọn chúng có gặp tôi cũng chẳng thèm để vào mắt."
Thái độ Mã Bác tốt hơn hẳn, chịu mở miệng thảo luận rồi, nhưng kỳ thực chú ý một chút sẽ thấy những lời của hắn từ nãy tới giờ toàn là tránh nặng tìm nhẹ. Thủ đoạn này người trên toàn cầu đều hiểu: Có chuyện gì cứ đổ cho người chết, dù sao thì chết rồi, lấy đâu ra đối chứng nữa.
" Xem ra cậu định để tôi thất vọng đấy à, nhân vật nhỏ sao? Cậu mà giống sao?" Đổng Thuần Khiết châm chọc:
" Vậy thì anh nghĩ tôi giống cái gì nào? Tôi chỉ muốn mang theo ít tiền bỏ trốn. Toàn bộ chuyện này là do tên Điền Thượng Đại Tường kia cùng với Trung Dã Huệ Tử mượn thế lực của Đoàn Tiểu Đường, mua chuộc quan viên, lấy trộm cơ mật quốc gia, chứ tôi chỉ là ông chủ công ty nhỏ, ngoài ít tiền bạc qua lại, tôi biết được gì? Đừng lấy Tấn Hồng ra dọa tôi, không tin cứ thẩm vấn cô ấy đi ...
Chứ anh xem tôi trói gà không chặt, chẳng lẽ chỉ huy được Đoàn Tiểu Đường à?" Mã Bác lý lẽ đâu ra đó nói đâu ra đó:
Vấn đề ở đây là chứng cứ, chúng dựa vào suy đoán thôi, làm gì có gì chứ, khóe mắt hắn mấy lần nhìn về phía Quản Thiên Kiều rồi, cô bé đó đang vò đầu bứt tóc, lòng mừng thầm, hắn tỏ ra thành khẩn:"
Hay là tôi giao hết tiền của Đoàn Tiểu Đường ra nhé? Có rất nhiều tài khoản ... Tổng số tiền 200 triệu, tôi thực sự chỉ muốn nuốt số tiền này thôi, chuyện khác tôi không biết."
Đổng Thuần Khiết thiếu chút nữa bị nghẹn nước bọt, khiếp hãi rồi, số tiền này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, cái sự vô dụng của Lão Đổng bại lộ ngay, mắt hướng về camera xin chỉ thị ...
Thẩm vấn giống như nặn kem đánh răng vậy, miết từng chút từng chút một. Con số 200 triệu tài chính phi pháp không chỉ làm Đổng Thuần Khiết á khẩu, ngay cả tổ hành động cũng chấn kinh. Sau khi Đoàn Tiểu Đường bị giết, vũ khí, bất động sản thu được không ít, nhưng tiền thì không thu được là bao, ai cũng biết còn khoản tiền lớn chưa phát hiện, thế nhưng đột nhiên 200 triệu từ trên trời rơi xuống, ai không khiếp hãi.
Trần Ngạo hết sức sốt ruột, trong mắt hắn Mã Bác là con mồi tương đối dễ xơi, nếu cứ khai ra thế này, chưa về tới nơi chẳng còn gì cho hắn khai thác:" Chứng cứ không thể ném hết ra nhanh như vậy, 200 triệu không phải con số cuối, thế nào cũng còn nữa."
" Hàn Mai, cô thấy sao?" Cục trưởng Trần ngay lập tức nghĩ tới chuyên gia tâm lý:
" Đội tượng bị bắt hết sức bất ngờ, đây là đặc trưng lâm sàng biểu hiện ra vào giai đoạn thích ứng, nghi phạm đang nóng lòng đưa ra chứng cứ đủ mạnh để chối bỏ liên quan, đẩy chuyện lên người kẻ khác." Đô Hàn Mai khẳng định chắc chắn:" Tài chính phi pháp là chứng cứ quan trọng, tôi tin đây là sự thật."
" Phát tin cho Đổng Thuần Khiết đi." Cục trưởng Trần nói:
Tin tức từ bàn Vương Trác trực tiếp gửi tới di động trên tay Đổng Thuần Khiết.