Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 558 - Chương 228: Yêu Ma Quỷ Quái Là Ai? (10)

Chương 228: Yêu ma quỷ quái là ai? (10) Chương 228: Yêu ma quỷ quái là ai? (10)

Đổng Thuần Khiết nhận được lệnh, cất di động đi, hỏi:" Nếu cậu thực sự chuẩn bị giao số tài chính phi pháp đó ra thì chúng ta có thể bàn bạc."

" Tài khoản, mật mã, tôi có thể nói cho anh ... Các anh đăng nhập qua mạng có thể thấy được số dư, ứng dụng ngay trên laptop, cái máy màu đỏ ấy." Mã Bác nói:

" Kiều, kiểm tra xem hắn nói đúng không?" Đổng Thuần Khiết giục, người nóng bừng bừng, 200 triệu đấy:

Bao Tiểu Tam cũng vội vàng chạy tới bên cạnh Quản Thiên Kiều thò đầu nhìn, thằng này nghe tới tiền là không quản nổi bản thân:" Mau mau, xem xem hắn có bao tiền?"

" Tránh ra!" Quản Thiên Kiều đẩy cái đầu lợn của Bao Tiểu Tam ra, nói với Đổng Thuần Khiết:" Chú à, chú ngây thơ quá, hắn chỉ lừa được người ngoài nghề như chú thôi, cái này mở ra không cẩn thận là mất hết đấy, hắn chẳng qua là lừa chúng ta mở máy tính ra ..."

Á ... Cùng lúc đó Mã Bác rú lên một tiếng man rợ, mọi người giật này mình quay đầu sang thì thấy hắn đau tới gập người lại. Chân Cừu Địch chưa thu về, chân chẹt cố dí mặt Mã Bác vào ghế, mặt lạnh lùng:" Trong laptop của mày có cái gì?"

" Dừng ... Lại!" Đổng Thuần Khiết vội kéo chân Cừu Địch, nhưng cơ bắp bèo nhèo của hắn thì làm sao mà kéo nổi, mắt thấy Mã Bác lồi mắt, lẽ lưỡi, muốn đứt hơi tới nơi, vội vẫy tay gọi hai đặc vụ tới.

Hai đặc vụ xông tới, Cừu Địch cũng buông chân ra, Mã Bác đau tới mặt tái mét rồi, thở dốc như cá mắc cạn, hắn chưa thở được mấy cái thì Cừu Địch ngay lập tức chộp cổ hắn:" Trong laptop có cái gì? Mày gài bom ở đó à?"

Mã Bác từ trạng thái thiếu dưỡng khí về bình thường, kinh hoàng còn chưa hết, sợ nhất là quay trở lại trạng thái vừa rồi, sợ hãi làm tư duy hắn gần như trống rỗng, máy móc đáp:" Có, có lập trình."

" Lập trình gì?"

" Lập trình tự hủy."

" Đừng cho tao cơ hội, thằng chó, tao kiềm chế lắm rồi đấy." Tay Cừu Địch buông ra, Mã Bác lại thở như cá chết.

Lão Đổng thở phào, tay ôm tim, suýt chết, suýt chết, không ngờ tới lúc này rồi mà tên đó còn giở trò. Cừu Địch nhổ bãi nước bọt vào mặt Mã Bác:" ... Lúc lên máy bay mày còn cầm di động bật sẵn, mày chuẩn bị khởi động cái gì phải không?"

" Hai cái laptop đó đồng bộ với cái di động ... À, hiểu rồi, thứ này vẫn cần điều khiển qua sóng điện tử hả, tôi còn lo là loại như hộp pandora chứ, nếu vậy chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Quản Thiên Kiều là người lên tiếng trả lời, Cừu Địch mặc dù là tên mù vi tính, nhưng y lại hiểu được tâm lý gian trá của người khác, thoáng cái trong mắt cô lướt qua hành động của Mã Bác khi lên máy bay, hiểu ra tức thì. Cô dùng một cách ngốc nhất nhưng lại an toàn nhất, lấy túi công cụ ra, tháo nắp sau laptop, tiếp tục thao pin, ngắt điện, tháo ổ cứng, bắt đầu thao tác nguyên thủy nhất.

Cừu Địch hất đầu:" Tam Nhi, cho hắn một bài học, thằng khốn này suýt hại chết chúng ta đấy."

" À, được ..." Bao Tiểu Tam không cần đợi tới câu thứ hai, hưng phấn xông tới, bốp bốp bốp, tát liên hoàn nghe như ngô rang ...

Tổ hành động im phăng phắc, Trần Ngạo và Đô Hàn Mai bị cục trưởng Trần cau mày nhìn sang, đều hết sức xấu hổ thiếu chút nữa mắc bẫy rồi.

Nếu nghe lời hắn mở máy, chắc chắn hắn nói sai mật mã, không phải mật mã mở máy là tự hủy, bây giờ chứng cứ quan trọng hơn người.

" Mọi người đừng lo, hắn không lừa được ai đâu." Vương Trác lên tiếng:" Trước đó tôi giao lưu với cô bé đó rồi, khi tôi truy tìm tới cô ấy, cô ấy nói với tôi, đừng động vào máy tính của tôi, nếu không sẽ không có thu hoạch gì đâu."

" Tức là sao?" Cục trưởng Trần hỏi:

" Ý cô bé đó là, trừ cô ấy ra, không ai có thể tùy ý mở máy được, đương nhiên cô ấy không tùy tiện mở máy người khác, nhất là loại khả nghi thế này, ý thức đề phòng của hacker!" Vương Trác dùng cách giải thích dễ hiểu nhất nói:

Nếp nhăn trên trán cục trưởng Trần sâu hơn mấy phần, ông nhanh chóng gạt bỏ vấn đề đầy:"

Giờ cô bé đó đang làm gì? Hộp Pandora là sao?"

" Ngắt điện, tháo bộ phận thông tin, lấy thiết bị lưu trữ ... đây là cách an toàn nhất, nếu như thiết bị lưu trữ bị giở trò, đây là cách có thể giảm bớt thiệt hại ở mức thấp nhất. Tôi cũng không hiểu hộp Pandora là gì, tôi không ở trong giới đó, họ có nhiều tiếng lóng lắm." Vương Trác nói thì nói chứ không mong cục trưởng Trần hiểu được:

" Thế thì tốt, nghĩ cách phá giải đi." Cục trưởng Trần yên tâm rồi, vậy trên cái laptop đó nhất định có chứng cứ quan trọng cho nên hắn mới mạo hiểm cũng phải phá hủy như vậy:

Vạn lý trường chinh chỉ còn một bước nữa thôi, và luôn là bước khó nhất.

Thiếu chút nữa bị chơi xỏ rồi, Lão Đổng giận lắm chẳng thèm để ý Bao Tiểu Tam giải trí nữa, nhưng có vẻ đây không phải là cách hay, tâm lý phản kháng của Mã Bác bắt đầu chiếm thế chủ động rồi, mặc cho Bao Tiểu Tam tát hộc máu, vẫn cúi đầu không nói gì. Đổng Thuần Khiết giơ đồng hổ ra hiệu cho Cừu Địch, chỉ chưa đầy 20 phút nữa là tới cục bảo mật, hay là thôi đi, chỉ camera cảnh cáo Cừu Địch, đừng làm gì thái quá, ở trong nhà đang xem đấy.

Cừu Địch ậm ừ cho có, nếu mà đưa về giao cho đám người kia, bản thân là người ngoài, e không tiếp cận được thông tin nữa, chuyện an ninh quốc gia không phải là trách nhiệm của y, y chỉ muốn giải quyết thù riêng với tên khốn kiếp này, còn vài vấn đề phải làm rõ với thằng khốn này.

Nghĩ thế Cừu Địch liền ngăn Bao Tiểu Tam lại, lấy giấy ăn ra lau máu trên mặt Mã Bạc, rõ ràng là mèo khóc chuột, đổi chỗ ngồi bên cạnh hắn, khoác vai thân tình nói:" Mã Bác mày vờ vịt với ai chứ không qua mặt được tao đâu, thực ra ngay từ đầu tao đã biết mày là người gọi điện chỉ huy tao rồi."

Người Mã Bác hơi cứng lại, tay Cừu Địch đặt trên vai hắn cảm thụ được ngay, nhưng không chắc đây là câu trả lời hay sự hoài nghi của hắn, tiếp tục nói:" Mày nhất định không tin chứ gì, vậy tao nói cho mày nghe, mày dùng thiết bị biến âm gọi điện uy hiếp tao, mày nói ra được tên cha mẹ tao không là gì cả, nhưng mày gọi tên chị tao ra thì ngay lúc đó tao biết người cầm điện thoại có liên quan tới Trang Uyển Nỉnh rồi."

Vai Mã Bác hơi run nhẹ, khả năng là hắn đã hiểu ngay ra vấn đề ở đâu, cho thấy thằng này thông minh lắm, nhưng hắn cũng giúp Cừu Địch thêm khẳng định chính là hắn rồi.
Bình Luận (0)
Comment