Chương 229: Yêu ma quỷ quái là ai? (11)
Chương 229: Yêu ma quỷ quái là ai? (11)
"Chị tao ngay từ khi sinh ra đã được cho ăn thừa tự chú tao, trước giờ không có giấy tờ gì liên quan tới nhà tao cả. Tới tận khi tao chuẩn bị vào đảng phải tự khai báo quan hệ xã hội, mang thái độ chịu trách nhiệm với tổ chức, tao mới viết một bản lý lịch xã hội có nhắc tới chị ấy. Cái tên Cừu Phượng do cha mẹ tao đặt chỉ là dùng gọi ở nhà, chẳng có trong bất kỳ giấy tờ nào. Trang Uyển Ninh là người giới thiệu tao vào Đảng, cho nên chỉ có cô ấy biết rõ ràng chuyện này."
"Trừ cái bản lý lịch tao viết đó ra, chỗ khác không hề có tên của chị tao, tao không hoài nghi kẻ chỉ huy tao chính là Trang Uyển Ninh và mày thì tao còn nghi ai được nữa? Mày không cần phải nghi ngờ tao, bây giờ cho mày vào mạng tra thông tin đấy, bất kể mày tra ở đâu cũng chỉ thấy gia đình tao có ba người thôi, không có chị tao, không tin mày tra xem."
Mã Bác thở dài, hắn biết lời này không phải là nói dối, vì thông tin về Cừu Địch là do hắn lấy từ Trang Uyển Ninh." Sai lầm của mày là vì mày lợi dụng Trang Uyển Ninh, tao quá hiểu cô ấy, có ấy có chút thanh cao, có một chút ham hư vinh, lại quá nhiệt tình với người khác ..."
Cừu Địch thở dài, giọng ôn nhu:
"Cô cái ngốc nghếch đó không ngờ đem hết chuyện gia đình của tao ra nói với mày, cô ấy nói với mày nhà tao khó khăn lắm chứ gì, cô ấy muốn mày kiếm cho tao một công việc nữa ... Buồn cười quá phải không? Mày chắc không ngờ cô ngốc ấy có ý tốt làm hỏng việc, nhưng từ chuyện xấu lại thành chuyện tốt. Cô ấy không kể cho mày về chị tao thì mày chẳng nhắc tới để uy hiếp tao, thì làm sao tao nghi mày?"
Mã Bác cắn môi, tức thì tức chứ làm gì được, chuyện này nói ra không tính là sai lầm, mà là xui xẻo thôi, ai mà biết gia đình thằng khốn này lại có chuyện như thế." Trông cái mặt mày có vẻ là chưa phục nhỉ? Sai lầm của mày có cả đống, có muốn nghe cái nữa không?"
Cừu Địch chế giễu:
"Thế à? Mày nói xem."
Mã Bác nhíu mày, có vẻ không muốn thua trí tuệ tên tình địch này:
"Sai lầm nữa của mày chính là không nên để Tấn Hồng tiếp đãi tao, cô gái đó chắc chắn là cao thủ trong chuyện nam nữ đúng không, còn có ý đồ quyến rũ tao, nếu không phải tao nghi ngờ thì nói không chừng mắc bẫy cô ta rồi. Chính cô ta nói cho tao biết tình huống đại khái về Lý Tòng Quân, hơn nữa khi người của mày dụ tao tới nơi ở của Trung Dã Huệ Tử, chính qua lời của cô ta, tao mới nghĩ tới khả năng, Trung Dã Huệ Tử đã chết." Mày bằng vào chừng đó mà nghi ngờ cô ấy à?"
"Không phải, cô ấy tỏ ra rất hiểu bà chủ của mình, cực kỳ hiểu luôn, lại còn cho tao xem một bức ảnh chụp đám nữ nhân viên bọn họ vây quanh bà chủ."
Cừu Địch chỉ ra sơ hở:
"Vấn đề là hôm đó tao hẹn cô ấy, đi chiếc Audi của Trung Dã Huệ Tử mà bọn mày gài tao, cô ấy thân quen với bà chủ như vậy, thế mà không nhận ra cái xe, mày bảo thế có vô lý không?"
Chi tiết, đúng là chuyện hỏng ở chi tiết, lần này không cần phải nói tới chuyện tin hay không tin nữa, chính Mã Bác cũng tự nhận ra sai sót, đang giận chính bản thân rồi." Thế nào, còn muốn nghe sai lầm thứ ba của mày không?"
Cừu Địch khiêu khích:
"Là gì?"
Mã Bác rơi xuống hố rồi, cái hố đó có tên là tò mò:
"Sai lầm thứ ba của mày chính ở lần thứ hai tao gặp mày, chính là ở Kỳ Thạch Trai, mày cố tình không tới tiếp xúc với tao, khi Trang Uyển Ninh gọi mày mới miễn cưỡng đi tới. Vì tao biết người chỉ huy tao là mày cho nên mới dùng lời khó nghe để khiêu khích mày, tao nói tao và Trang Uyển Ninh cùng nhau vào rừng ... Nói trước bao nhiêu người như vậy, tao làm cô ấy khóc tại chỗ, vậy mà mày chẳng có phản ứng gì."
Cừu Địch chăm chú nhìn Mã Bác:
"Mày xuất thân nhà cán bộ, điều kiện tốt, sự nghiệp thuận lợi, mày có thể tỏ ra rộng rãi trong chuyện khác, trong chuyện nam nữ, tao không tin mày có sự độ lượng như thế. Nếu không phải tâm lý mày có vấn đề thì sinh lý mày có vấn đề, mày nói thử xem."
"Chẳng lẽ Trang Uyển Ninh chưa từng nói với mày, sinh lý của tao không hề có vấn đề à?"
Mã Bác phản kích, đâm Cừu Địch một phát: Nhất kiếm xuyên tim, mặt Cừu Địch thoáng co giật, cũng không vừa đáp trả:
"Không nói, có điều vào ngày mày sai người giết tao, tao dùng những ba tiếng mới thỏa mãn được cô ấy, chứng tỏ mày ở phương diện này chẳng ra sao cả, tao có thể cảm giác được sự đói khát của cô ấy."
Mã Bác đứng bật dậy, ngay lập tức bị còn kéo lại, hắn không kêu đau mà hét lên:
"Con đĩ!"
"Giỏi! Tao bảo mày rồi mà, cuối cùng cũng chỉ là chuyện lên giường, lên một lần thấy chẳng qua ... Ái!"
Bao Tiểu Tam đang giơ ngón cái khen ngợi Cừu Địch thì bị bợp một phát, bị đánh kiểu này quen rồi, không cần quay lại cũng biết là ai đánh mình, thở dài, thêm cô em này nữa, phàm chưa lên giường là còn bứt rứt: Trong xe yên ắng hẳn, hai kẻ tình địch ngồi sóng vai với nhau, cùng hơi cúi mặt, hiển nhiên chiêu vừa rồi tung ra hại mình hại người, chẳng ai thắng. Mấy vài phút, Cừu Địch phá vỡ im lặng:
"Mày còn muốn nghe sai lầm thứ tư không?" Còn nữa à?"
Mã Bác đến giờ đánh mất tự tin vào bản thân rồi, hắn luôn nghĩ mình ẩn trong bóng tối sẽ chẳng ai chú ý đến:
"Đương nhiên là có, nếu tao sớm biết là mày, vậy mày nghĩ mày và Tấn Hồng bắt đầu bị giám sát vào lúc nào, chính vì biết là mày từ trước, cho nên mới có chuyện tao bắt mày dễ như lấy đồ trong túi thế này."
Thằng khốn kiếp, chuyện này chẳng tính là sai lầm, vậy mà y cố gán nói vào sai lầm của mình, y muốn đả kích mình, nhưng Mã Bác không phản bác nổi, vì đối phương đã biết rồi thì hiển nhiên sẽ giám sát, vậy thứ chúng phát hiện cũng nhiều lắm. Cừu Địch bỗng nhiên tỏ ra thông cảm:
"Nói ra mày không có lỗi, ngay từ đầu mày không hề muốn tiếp xúc với tao, cái lần tao tới Bách Nhưỡng gặp chị em Dương Phượng Lan, Dương Phượng Ngọc rồi bị hai tên Lý An Quý, Dương Dũng bắt đi là do bọn chúng tự ý hành động đúng không?"