Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 569 - Chương 239: Lần Theo Manh Mối Tới Cùng. (2)

Chương 239: Lần theo manh mối tới cùng. (2) Chương 239: Lần theo manh mối tới cùng. (2)

Cái đội ngũ mỗi người một cá tính khác biệt không có chút ăn nhập nào với nhau đó kéo nhau đi vào khu quản lý, thân phận An ninh quốc gia đúng là dọa người ta chết khiếp, nhưng vừa mới mở miệng liền khiến đối phương chẳng hiểu gì. Bà chị quản lý phốp pháp cũng rảnh, nói:" Các cậu xem các cậu nói kìa, không biết tên là gì, không biết nam hay nữ, ở đây có hơn nghìn hộ, tôi dẫn các cậu đi tra cũng cả tháng. Tôi dẫn, các cậu có dám đi không?"

" Tra cái tên Lý Tòng Quân xem." Cừu Địch thử vận may thật:

" Không có ..." Bà chị tra cái vèo, lắc đầu:

" Vậy thì tìm nhân viên quản lý của các chị, xem xem có ai nhìn thấy hai người này không ... Chị ơi, chị phải giúp chúng tôi, đây là hai nhân vật nguy hiểm, sớm ngày diệt trừ cũng có lợi cho các chị, xảy ra chuyện rồi, lúc đấy thì lại rắc rối lớn." Quản Thiên Kiều lấy bộ mặt ngoan ngoãn dễ thương ra nhờ vả:

Quả nhiên hiệu quả hơn lấy giấy tờ dọa, chẳng mấy chốc từ thợ điện, thợ nước, công nhân vệ sinh, tổng cộng mười bảy mười tám người được gọi tới phân biệt.

Từng người một đi vào, sau đó từng người một lắc đầu đi ra, số lượng cái lắc đầu càng lúc càng lớn, e rằng kết quả thất vọng là không tránh khỏi.

Thiếu ở chỗ nào nhỉ, Cừu Địch không cam lòng, tay đút túi quần trầm tư xuống lầu, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao mười mấy tầng, gắng sức nhớ lại những thứ thấy được trong nhà Trung Dã Huệ Tử, Điền Thượng Đại Tường ... Hoàn cảnh vắng vẻ tĩnh mịch, nơi này có, cảnh quan trang nhã dễ chịu, nơi này có, nơi đây gần có Bá Hà, xa có Ngọc Sơn, trong tiểu khu còn có vườn hoa nhỏ, giả sơn lởm chởm, suối phun róc rách, quá thích hợp. Chỉ sợ sượt qua vai mà không nhận ra thôi, bọn chúng mà dùng thân phận giả thì ai mà biết là dùng tên gì? Trung Dã Huệ Tử tới khi bị giết cũng không nói ra, Mã Bác và Từ Phái Hồng tìm mỏi mắt không thấy, đủ thấy phải ẩn giấu rất sâu, không dễ tìm.

Đúng thế mà, nơi này chính phù hợp với đủ điều kiện mà Cừu Địch có thể nghĩ tới, tiểu khu thương nghiệp hóa, láng giềng cả đời không qua lại, quản lý chỉ thu tiền chẳng bận tâm anh là ai, đại bộ phận người mua nhà ở đây đều có nhà trong thành phố, đến cuối tuần hoặc kỳ nghỉ mới ra đây ở, rủ theo bạn bè ... xuất hiện gương mặt lạ quá bình thường.

Sao đây ... Sao đây ... Chẳng lẽ lại đi ngó từng nhà một à?

Lúc này ở trên lầu, một đặc vụ thò đầu ra ngoài cửa sổ gọi:" Cừu Địch, không ai nhận ra hết ... Chủ nhiệm Đổng hỏi chúng ta buổi trưa nay có muốn ăn cơm cùng nhau không?"

" Đợi chút ..." Cừu Địch nghĩ ra một biện pháp gân gà, quay trở lại văn phòng quản lý, nói với bà chị béo:" Chị tra hộ tôi, tra xem mấy năm qua, hộ nào dùng điện nước thật ít, ít nhất ấy ... Tóm lại là tất cả các loại chi phí nộp rất đúng hẹn nhưng mà rất ít ... Hơn nữa nhà đó chưa từng gọi quản lý để xử lý vấn đề ăn ở ..."

" Lại có kiểu tra như vậy nữa à?" Bà chị khó chịu làu bàu, cái này biết tra thế nào:

" Nộp phí ít thì tôi hiểu được, chắc chắn là số lần tới đây rất ít ..." Quản Thiên Kiều thắc mắc:" Nhưng sao lại đúng hẹn?"

" Mức độ văn minh của người Nhật rất cao, bọn họ nguyên tắc, giữ chữ tín, đúng giờ, tôi nghĩ đám thổ hào ở địa phương ở phương diện này kém xa bọn họ. Gương mặt có thể thiên biến vạn hóa, nhưng thói quen ăn sâu vào máu thì làm sao mà thay đổi được." Cừu Địch kích động nói, căn nhà sạch sẽ, trang trí bày biện gọn gàng, để lại ấn tượng rất sau với y:

Mấy điều kiện kia thì không cần phải bàn nữa rồi, chưa từng làm phiền tới quản lý là vì tránh tiếp xúc với người khác, mà e rằng chúng chẳng đủ thời gian đi làm phiền quản lý khu nhà.

Bà chị làm việc rất chậm chạp, thi thoảng nhíu mày, không biết tìm kiếm thế nào, nói không làm được, Quản Thiên Kiều đành thế chỗ ngồi xuống tìm kiếm thay.

" Xem nào, các chị thu phí khi nào ..." Quản Thiên Kiều gõ lạch cách một hồi, bà chị đứng bên cạnh giải thích, thông thường là vào đầu mỗi năm, trước cổng mỗi tòa nhà đều dán thông báo, chẳng mấy chốc Quản Thiên Kiều tra số người liên tục nộp tiền vào ngày dán thông báo trong năm năm, chỉ có vài người, trong đó có một cái tên khiến cô chú ý tức thì, rối rít gọi:" Cừu Địch, Cừu Địch, lại xem này, Tiết Tử Huệ."

" Tử Huệ ... Huệ Tử ... Tôi đã nói mà ..." Cừu Địch hét lớn đắc thắng như lên cơn thần kinh, sau đó bế bổng Quản Thiên Kiều lên, la hét: " Kiều, tôi yêu cô quá, yêu chết đi được ..."

Quản Thiên Kiều ré lên kinh hãi quay đầu đi, bị Cừu Địch hôn tới tấp vào cổ, vào má, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng không trách cơn điên của y, vừa đẩy cái mặt lợn đó ra vừa cười khanh khách:" Cái đồ điên này, nói lăng nhăng ..." Những người khác cũng chạy cả tới xem, sau đó hú hét như trong sở thú, đây có lẽ chính là chân tướng rồi.

Rất nhanh căn nhà tòa số mười ba bị đặc vụ mở ra, mùi bụi đất rõ ràng ở đây đã lâu rồi không có người ở.

Đổng Thuần Khiết, Đới Lan Quân vội vội vàng vàng tới Tảo Viên Tân Thôn, vì tắc đường nên tới muộn hơn tổ hành động một bước. Sau khi tới căn hộ ở tầng 9, khu số 13, xác nhận căn nhà này đã một thời gian dài không có người ra vào, đặc vụ kiểm tra đại khái rồi báo lên trên. Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, từ cổng tiểu khu tới tòa nhà, đều bị phong tỏa một cách âm thầm, tức là bất kỳ ai muốn đi vào đều được lịch sự mời ra chỗ khác.

Cũng may là hôm nay không phải là ngày cuối tuần, người trong tiểu khu rất ít, nên không gây xáo trộn nhiều cho cuộc sống ở nơi này.

Người của An ninh quốc gia đứng gác ở cổng, Đới Lan Quân và Đổng Thuần Khiết vội vã lên lầu, chìa phù hiệu ra rồi đi vào. Việc kiểm tra trong nhà đã bắt đầu, tổ hành động có mặt đông đủ, đều đeo găng tay, khẩu trang cẩn thận, tay cầm máy dò. Đây là căn nhà an toàn thật sự, bố trí cầu kỳ hơn hiện trường diễn tập ở nhà kho cạnh ga tàu cao tốc rất nhiều. Trong phòng ngủ, phía sau kệ trang trí mấy món đồ cổ bằng đá, là vách ngăn sát trần nhìn không khác gì bức tường bình thường. Trong nhà kho đó tìm ra nhiều cỗ máy đo đạc với độ chính xác cao, còn phát hiện ra súng được bị tháo thành linh kiện. Tiếp tục lại tìm ra hai chiếc va li đựng hành lý, bên trong va li có tới mấy bộ hộ chiếu khác nhau.

Đúng là hộ chiếu của Trung Dã Huệ Tử và Điền Thượng Giới Bình, mấy cái quốc tịch khác nhau, thân phận cũng khác nhau.
Bình Luận (0)
Comment