Chương 240: Lần theo manh mối tới cùng. (3)
Chương 240: Lần theo manh mối tới cùng. (3)
" Vận may thế này thì tốt tới mức nghịch thiên rồi." Vương Trác vừa chụp ảnh vừa cảm thán:
Vẻn vẹn là từ một số di động mà Tấn Hồng khai ra, khoanh tròn phạm vi trạm phát sóng, ai mà ngờ được khứu giác của mấy vị "gián điệp thương nghiệp" lại nhạy bén đến thế, tìm ngay ra được sào huyệt của gián điệp thật cơ chứ.
" Đúng thế, tìm được nhà an toàn của một gián điệp, độ khó không hề tầm thường." Lý Tiểu Chúng nếu không tận mặt chứng kiến đã chẳng tin, hơn nữa rõ ràng không phải gặp may mà dùng mất ba ngày, đi qua nhiều địa điểm mới mò tới đây, chứng tỏ người ta tìm kiếm có mục đích đàng hoàng:
Trần Ngạo còn kinh ngạc hơn nhiều, hắn đang nghe hai đặc vụ đi cùng bốn người kia thuật lại quá trình đi tìm kiếm mà nhíu mày, tới từng tiểu khu một, hỏi từng nhà một, có gì đặc biệt đâu chứ? Điều duy nhất đáng chú ý là chi phí dùng điện nước ít nhất, nộp tiền đúng giờ ngày nhất, ấy, vậy mà tìm được đúng chỗ luôn.
" Thế tức là sao?" Trần Ngạo dù sao chỉ tiếp xúc với vụ án quá giấy tờ báo cáo, ấn tượng không sâu, nên nhất thời không đoán ra được nguyên cớ:
Một đặc vụ hắng giọng, cảm thấy mấy câu này nhất định là lãnh đạo sẽ không thích nghe:" Cậu ấy nói tố chất văn minh của người Nhật cao hơn chúng ta, ở phương diện này họ có chữ tín, có nguyên tắc, đúng giờ giấc."
Quả nhiên Trần Ngạo nghe không thoải mái, nhưng không phản bác được, người ta dựa vào tiêu chí đó tìm ra đấy:" Chỉ thế thôi à?"
" Đúng là chỉ bằng thế thôi, cô gái Quản Thiên Kiều đó ngồi máy vi tính một lúc là tìm ra được, người tên Tiết Tử Huệ này liên tục năm năm liền giao chi phí quản lý đúng ngày thông báo, ngoài ra tiền điện, nước, vệ sinh các loại đều dùng rất ít." Đặc vụ xác nhận chắc chắn:
" Thế mà cũng được à?" Trần Ngạo càng bực bội hơn nữa, không tiếp nhận được mục tiêu tất cả theo đuổi lại được giải quyết bằng phương pháp ngu ngốc như thế:
" Thấy chưa, tôi bảo mà, cô bé Thiên Kiều đó là bảo bối đấy." Lão Đổng cười toét cả miệng, thiên vị quá mức, chỉ nói tới Quản Thiên Kiều mà không nói tới Cừu Địch, còn lên mặt:" Bây giờ mọi người có phải đang thấy may mắn vì không ai đánh cược với tôi không?"
" Này Lão Đổng, anh khoan đắc ý đã ... Tôi nói này, rốt cuộc mấy người mà anh tìm được là ai thế? Nhìn lý lịch có thấy gì đặc biệt đâu." Trần Ngạo vẫn thấy chuyện này quá vô lý:
" Thế tôi hỏi anh lý lịch Từ Phái Hông có viết bà ta là nội gián không? Trên lý lịch Mã Bác có hai chữ phản quốc không? Té ra anh nhìn vào lý lịch để đánh giá người khác à? Bảo sao suốt ngày đi theo đuôi tôi, tôi thấy phải dạy anh một bài học rồi ... Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, quá mức ỷ lại vào máy móc kỹ thuật, sớm muộn gì cũng cụng đầu vào tường, quá tin tưởng vào sách vở, bằng cấp cũng sẽ cụng đầu vào tường."
" Nhìn những nhân viên thực địa của chúng ta, có ai là không lăn lộn, va vấp, gian nan đi lên? Lão Trần, không phải tôi lên mặt dạy đời, chứ anh nên thay đổi góc nhìn sự việc, nếu không mãi mãi không tiến bộ được." Đổng Thuần Khiết bảo không lên mặt, rõ ràng là mặt hếch lên trời rồi, đủ thấy tâm trạng tốt lắm, nói xong chắp tay sau lưng bỏ đi:
Trần Ngạo nghe mà nóng móng, chặn Đổng Thuận Khiết lại:" Khoan đã, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, đừng vòng vo, nói thẳng ra đi."
" Đấy, anh xem con người anh đi, người ta nói chuyện, anh luôn nghĩ người ta có ý đồ gì chứ ... À, đúng rồi, có có, cười vào cái mặt anh, đả kích tự tin của anh chứ sao?" Đổng Thuần Khiết cười ha hả:
Trong phòng có không ít tiếng phì cười, Trần Ngạo ngây ra mất một lúc, nhưng hắn cũng không phải người tầm thường, thở hắt ra một hơi:" Thôi được, anh muốn đả kích thì đã kích, dù sao chuyến đi này tôi cũng đủ mất mặt rồi ... Lão Đổng, anh lại đây, tôi nói với anh chuyện này ... Vương Trác nữa, cậu cũng lại đây."
Ba người tụ lại trong góc nhà thì thầm, Đới Lan Quân đoán chừng là thấy người tài nổi lòng tham, muốn đem vào tổ hành động rồi. Quả nhiên Trần Ngạo hỏi về Quản Thiên Kiều, Lão Đổng khỏi nói rồi, ca ngợi hết lời, nhưng không có nhiều giá trị tham khảo, vì hắn thực sự không đủ năng lực chuyên môn, chỉ biết khen cô giỏi, ngoan ngoãn, chịu khó. Trần Ngạo bỏ qua, hỏi thẳng Vương Trác. Vương Trác nói có chuyên môn hơn hẳn, hắn đánh giá cao năng lực giải mã và xâm nhập của Quản Thiên Kiều, mặc dù dấu vết cô để lại khá nhiều, che vết không tốt, đây là điểm yếu của người tự học. Thế nhưng nếu làm hacker mới tính đó là điểm yếu, nếu là người của An ninh quốc gia, chỉ cần lo tấn công, không lo hậu quả thì sức công phá của cô gái này tương đối đáng sợ.
Cừu Địch không phải hỏi, toàn bộ quá trình có báo cáo chi tiết rồi, từ lúc y bị bắt cóc, tự mình thoát nạn, bị khống chế vẫn có thể lật ngược tình hình, uy hiếp ngược kẻ chỉ huy mình, giác quan nhạy bén, phản ứng nhanh nhẹn, gan góc lỳ lợm, kiên trì cố chấp, có đầy đủ tố chất một đặc vụ săn lùng truy bắt ưu tú.
Ý đồ của Trần Ngạo quả thực hết sức rõ ràng:" Lão Đổng, anh muốn đả kích tôi, cười tôi thế nào cũng được ... Những mấy người đó giao cho tôi nhé, tôi viết báo cáo xin tuyển dụng đặc biệt họ."
" Đợi anh nhận ra được thì cơm canh nguội lạnh hết rồi, nói cho anh biết, tôi làm rồi." Đổng Thuần Khiết đắc ý lắm:
Có điều nghe kể về tình huống của bốn người kia Trần Ngạo hơi tiếc, Quản Thiểu Kiều và Cừu Địch thì chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ cần cho đi học một khóa huấn luyện là được, còn hai anh chàng kia thì nát quá, đành chịu. Đang nói chuyện thì Đới Lan Quân hỏi xin vào:" Bọn họ đâu rồi, sao không thấy."
" À, không phải nói xong việc là bọn họ phải rút à, dù sao cũng là người ngoài, vài cơ mật không thể tiếp xúc, họ đi rồi." Một nhân viên thực địa nói:
" Làm bừa, sao lại để họ đi như thế chứ, mau mau mau, đi nhanh, đi nhanh, Lan Quân, bốn cái bảo bối đó còn đáng tiền hơn đống đồ nát trong cái nhà này ..." Đổng Thuần Khiết nghe vậy quýnh quáng cả lên, la hét dẫn theo Đới Lan Quân, hai người vừa rút điện thoại vừa chạy xuống lầu:
" Xem ra chuyến đi Trường An này thu hoạch vượt xa dự kiến rồi." Trần Ngạo nghĩ tới người muốn tuyển mộ, nhìn đống chiến quả, cảm thán tự tận đáy lòng: