Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 572 - Chương 242: Lập Quy Hoạch Cho Tương Lai. (2)

Chương 242: Lập quy hoạch cho tương lai. (2) Chương 242: Lập quy hoạch cho tương lai. (2)

Bốn người này đoán chừng ở đây là để đợi nói lời tạm biệt, xong rồi nói đi là đi luôn, Lão Đổng vẫn ngẩn người tại chỗ. Thôi vậy, chuyện ở Trường An còn chưa xong, hắn chẳng bỏ thời gian ra chiếu cố bọn họ được, ba chàng trai đi rất dứt khoát, chỉ có Quản Thiên Kiều là thi thoảng quay đầu nhìn, đi được không xa, cô cũng vội vàng đuổi theo bước chân ba người bạn.

" Thế này là làm sao nhỉ? Hình như không làm bọn họ vui mừng cho lắm?" Đổng Thuần Khiết thấy khó hiểu, người không được tuyển chẳng thất vọng, người được đặc cách phản ứng không đủ nhiệt liệt:

" Anh làm thế không phải báo đáp bọn họ, mà là dùng hai quá đào giết ba kẻ sĩ, Cừu Địch không bỏ bạn đâu." Đới Lan Quân khẽ thở dài, cô và Cừu Địch rốt cuộc gặp lại mà không nói được gì, có những chuyện khó mở lời hơn xa những gì cô nghĩ, trong lòng không khỏi buồn phiền trong lòng, cô đã hiểu ở chuyện tình cảm, Cừu Địch nghiêm túc vô cùng:

Đổng Thuần Khiết sực tỉnh, cuối cùng chỉ có thể thở dài, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi kể cả lý lịch tốt, nhưng xét năng lực cũng hơi kém, trường hợp này không cách nào đặc cách.

Qua cánh cổng chưa phải đã qua tiểu khu, thực ra còn phải đi qua con đường nhỏ chỉ vừa hai xe con tránh nhau, xuyên qua khu rừng táo nữa mới ra được tới đường lớn. Đới Lan Quân nói đúng rồi, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi có vẻ rất bất bình, Cừu Địch phải an ủi rất lâu, hai người họ mới tạm nhịn tức giận xuống.

" Cừu Địch, cậu đi đi, chúng tôi không ngăn cậu, con người hướng lên trên mà." Cảnh Bảo Lỗi chân thành khuyên:

" Đi đi, tao nhìn ra lâu rồi, mày rất mong được làm cớm." Bao Tiểu Tam cũng phụ họa:

" Tôi trịnh trọng tuyên bố, tôi sẽ không đi, không phải tôi làm cao, nhưng mà nhìn người nơi đó đẩy người ta vào đường cùng, không phải là chuyện tôi muốn làm ... Tôi không chê trách gì họ, công việc họ là thế ... Pháp luật đôi khi còn có tình người, nhưng trong công việc này, thường xuyên phải đối diện với tình cảnh một bên chết một bên sống ... Thôi, giác ngộ tôi chưa cao như vậy, tôi còn muốn hưởng thụ cuộc sống thêm vài ngày đã, nhìn cuộc sống của Lý Tòng Quân đi, không thể nói là không hâm mộ ..." Cừu Địch khoác vai hai người bạn:" Yên tâm đi, tôi không vứt bỏ các cậu đâu."

Bất kể nói thật hay nói dối, dù sao cũng làm Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi cảm động, ba người choàng vai bá cổ đi nghênh ngang trên đường. Quản Thiên Kiều thành lủi thủi một mình càng thêm khó chọn bên nào bỏ bên nào.

Cừu Địch kéo đầu Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi xuống thì thầm, cơ mà giọng rất to:" Tôi nói này, chúng ta phải ủng hộ Kiều đi, cô ấy là một cô gái nhỏ, thế nào cũng phải tìm chốn về đúng không, không thể phiêu dạt mãi như chúng ta được ... Với lại có cô ấy trong đó, sau này chúng ta có làm gì, không phải là tiện hơn sao?"

" Cho các cậu biết, tôi đang định trở về sẽ liên lạc với Đường Anh, tiếp tục làm gián điệp thương nghiệp, nghề này tự do, dễ kiếm tiền. Lần trước tôi từ chối bọn họ là vì chúng ta đều là người ngoại tỉnh, không gốc gác, không chỗ dựa, làm nghề đó chẳng may có nguy hiểm gì, dễ bị làm dê thế tội cho người ta lắm, nhưng bây giờ các cậu xem, Kiểu vào An ninh quốc gia, chúng ta có chỗ dựa rồi, Tạ Kỷ Phong muốn chơi chúng ta cũng phải cố kỵ đúng không? Huống hồ nếu so với chuyện chúng ta vừa trải qua, làm gián điệp thương nghiệp lại chẳng như trò chơi, đúng không?"

" Kiều, chuyện này tôi cần nhờ cô đấy, tôi đang có ý mời thêm vài cao thủ nữa, chúng ta lập một nhóm gián điệp tinh anh, làm mấy phi vụ không ai dám làm."

Bao Tiểu Tam sáng mắt, hắn thích vụ này, làm gián điệp thương nghiệp à, rất nhiều cơ hội kiếm tiền phụ ngoài luồng, nếu có Quản Thiên Kiều làm An ninh quốc gia chống lưng thì quá tuyệt, một người làm quan cả họ được nhờ mà, gật lia lại:" Đúng thế đấy, ủng hộ tuyệt đối, Kiều, em nhất định phải vào An ninh quốc gia, sau này còn phải leo cao vào."

" Hay, chiêu này hay, gài nội gián vào An ninh quốc gia, chúng ta lãi lớn rồi." Cảnh Bảo Lỗi khen nức nở chiêu này đúng là cao:

Quản Thiên Kiều biết ba chàng trai đó cố ý muốn gỡ rối cho mình, lòng cảm động đi tới, u oán nói:" Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng mà không nỡ bỏ công việc hiện tại, làm quen tay thuận lợi rồi, với lại tôi cũng sợ bản thân không chịu được sự gò bó của thể chế."

" Chuyện đó nói sau đi, bất kể cô quyết định thế nào, chúng tôi cũng ủng hộ cô ... Được rồi, bây giờ tôi tuyên bố, từ mai trở đi, chúng ta ăn uống chơi bời, không làm gì nữa, hết thảy chi tiêu do Bao Tiểu Tam phụ trách." Cừu Địch tuyên bố:

Bao Tiểu Tam đang định phản đối, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, hắn vỗ ngực:" Không thành vấn đề."

" Hả làm sao thế? Mặt trời vẫn mọc ở phía đông cơ mà." Cảnh Bảo Lỗi thực sự ngẩng đầu nhìn trời:

" Vừa rồi ra ngoài anh liền đánh Tam Nhi, chắc chắn có vấn đề rồi." Quản Thiên Kiều hiểu phần nào, cái tay Bao Tiểu Tam luôn táy máy:

" Ài, cái thằng khốn kiếp này ... Mọi người hỏi đi, xem hắn làm cái gì rồi." Cừu Địch bất lực, không buồn nói nữa:

Vừa hỏi một cái Bao Tiểu Tam liền cười rất đắc ý, nhìn ngang ngó dọc rồi kéo cả đám vào rừng cây ven đường, đến khi chắc chắn nhìn ra không thấy ai, nhìn vào không ai thấy, vén chiếc áo sơ mi hoa hoét lên ... Quản Thiên Kiều che mắt ré to, vì Bao Tiểu Tam cho tay vào quần móc móc, lấy ra cuộn tiền đặt vào tay Cảnh Bảo Lỗi, lại cho vào móc móc tiếp, lấy ra cuộn tiền nữa đặt vào tay Cừu Địch:" Nguyên tắc giang hồ, ai thấy đều có phần."

Cảnh Bảo Lỗi sợ tới run tay:" Fuck - Tam Nhi, cậu ăn trộm tiền à?"

" Chứ còn sao nữa, thằng khốn này nhân lúc đặc vụ kiểm tra, ra sức nhét tiền vào trong quần." Cừu Địch rùng mình một cái:

" Không lấy cũng phí, nhà nước tổn thất chút xíu chẳng đáng là gì ... Kiều, của em này, anh còn vài cuộn nữa." Bao Tiểu Tam móc sâu vào trong quần lấy ra cuộn tiền nữa:

Quản Thiên Kiều mới đầu nhăn mặt, không muốn đụng vào thứ moi ra ở chỗ ghê tởm đó, nhưng mà nhìn thấy tờ tiền màu xanh, không phải màu đỏ, cô bảo Bao Tiểu Tam cho vào túi ny lông đưa mình:" Nể mặt USD em không mắng anh nữa ... Cừu Địch không có chuyện gì chứ?"

" Mới lấy một chút thôi, may mà hai tên kia chỉ quan tâm tới thiết bị và vũ khí, nên không chú ý đâu ... Ai thấy là có phần, mọi người không cần nghĩ nhiều." Cừu Địch ném cuộn tiền USD lên, sau đó hất tay qua một cái không biết biến mất ở đâu rồi:

Mọi người chỉ hơi bất ngờ chút , thích ứng cũng nhanh, bắt đầu đếm cuộn tiền, mỗi cuộn 20 tờ, toàn là tờ 100 USD, tính ra là hơn 2 vạn rồi chứ không ít. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi đếm tiền xong nhìn chằm chằm vào Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi nghiến răng:" Thành thật khai báo, rốt cuộc trộm bao nhiêu?"

" Lấy hết ra đây chia đều mau, đừng tưởng là tao không nhìn thấy, mày còn trộm cả mấy cái đồng hồ, không phải tao che cho mày thì mày vào tù rồi." Cừu Địch nhìn Bao Tiểu Tam một lượt, rất phục thằng này sao giấu được:

Bao Tiểu Tam không chịu, hai người kia xông vào cướp, kéo tụt quần Bao Tiểu Tam, hắn la hét lấy tay che hạ thân, Quản Thiên Kiều ở bên che mặt cười lăn cười bò ... Một lúc sau Bao Tiểu Tam phải nôn hết, 13 cọc tiền, chia đều, mỗi người 3 cọc, cho Bao Tiểu Tam 4 cọc, mỗi người ít nhất kiếm 6 - 7 vạn, 5 cái đồng hồ, chưa định giá được, tính sau.

Một lúc sau bốn người trong rừng cây đi ra, gọi taxi, cả bốn cùng chen chúc lên ghế sau taxi, thảo luận xem đi đâu vui vẻ ...

Điển cố nhị đào sát tam sĩ: Đại khái thời Xuân Thu, Tề vương có ba vị tướng tài, họ rất dũng mãnh thiện chiến, lập nhiều công to nên ngày một kiêu ngạo, Tề vương lo họ lật ghế mình, loại bỏ không được, vì làm không khéo thì tự hại mình. Ông ta nghĩ ra một kế tặng ba người 2 quả đào, bảo họ tự chia, ai thấy mình công đủ lớn thì ăn, ba người không ai chịu ai. Nói chung chuyện dài, quá trình không quan trọng, tóm lại kết quả vì 2 quả đào mà cả ba ông chết sạch.
Bình Luận (0)
Comment