Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 574 - Chương 244: Tìm Mãi Không Thấy Bóng Dáng Đâu. (1)

Chương 244: Tìm mãi không thấy bóng dáng đâu. (1) Chương 244: Tìm mãi không thấy bóng dáng đâu. (1)

Ba tuần sau, Bắc Kinh!

Cụ an ninh quốc gia tọa lạc ở Mộc Tê Địa, Đổng Thuần Khiết trong bộ cảnh phục trang trọng đang hội tụ tinh thần xem một bản tài liệu niêm phong, ánh mắt hắn dừng ở danh sách lục soát ở Tảo Viên Tân Thôn, trong đó có một chiếc váy thêu vô số viên hổ phách, nhìn thấy bộ trang phục đó, trên mặt hắn hiện lên nụ cười với rất nhiều ẩn ý. Đây là kiệt tác ưng ý nhất của hắn, vì chiếc váy này tìm mãi không ra, hắn chuyên môn tìm tới chi nhánh Phượng Nghi Hiên lấy bản thiết kế, làm lại một cái, sau đó đặt bẫy, đến chính hắn cũng không ngờ được rằng, cuối cùng đào ra cả hang ổ.

Cái hố này đã đặt dấu chấm hết viên mãn cho toàn bộ câu chuyện.

À không, tất nhiên có phần chàng trai đó, nếu cuối cùng không tìm được căn nhà an toàn kia, không thể thành tựu cho vị trí hôm nay của hắn.

Hắn thong thả gập hồ sơ lại, ngón tay như đang bấm phím đàn, rõ ràng tâm trạng đang hết sức tốt đẹp, ánh mắt quét qua phòng làm việc rộng rãi, ghế sô pha tiếp khách cực lớn, cả một mặt tường là giá sách, chậu cảnh lớn đặt ở chính giữa phòng, làm cả gian phòng trông bớt trang trọng, thêm chút hài hòa, phù hợp với tính cách của hắn. Nếu như đứng ở trước cửa sổ, sẽ thấy cảnh cây xanh rợp bóng, chứ không phải trước kia, ngày ngày phải đóng kín cửa sổ, tránh nghe thấy đủ tiếng huyên náo ồn ào.

Vị trí này là khao khát bao nhiêu năm của hắn, hắn đã nghĩ vô số cách chạy chọt lo lót mà không có được, tới khi lệnh bổ nhiệm phát xuống, hắn cảm giác như đang ở trong mơ. Quay trở lại thành phố ô nhiễm, khu rừng bê tông cốt thép, mỗi ngày đi làm ngồi ở vị trí này, hắn vẫn thấy có chút gì đó không chân thật, những chuyện kinh tâm động phách kia thực sự từng xảy ra à?

Con người phức tạp thế đấy, khi ở trong giang hồ thì hâm mộ quan lớn triều đình, khi thân trên triều đường lại hồi tưởng ngày tháng tự do tự tại lang bạt khắp nơi.

Hắn đang nghĩ, có lẽ từ nay không mình vô duyên sở thích nghiệp dư rồi, không thể nhàn nhã đi khắp nơi thưởng thức mỹ thực như trước nữa, đoán chừng chẳng thể gọi bạn gọi bè tụ tập uống một bữa tới say mới thôi ... Có được phải có mất thôi.

Chìm đắm trong hồi ức chưa tỉnh, một hồi chuông điện thoại gấp gáp đánh thức hắn, Đổng Thuần Khiết đưa tay ra nhấc điện thoại bàn, theo quán tính mặt trở nên nghị, giọng trầm hơn:" A lô, tôi là Đổng Thuần Khiết."

" Phó cục Đổng, tôi là Cao Tân Dân của phòng tài nguyên nhân lực ạ, hôm nay chúng tôi cùng phía đảng ủy tổ chức thi viết tuyển mộ đặc biệt ... Vốn định thi vào tám giờ hôm nay, cơ mà ..." Đối phương ấp a ấp úng mãi, nói không ra lời:

" Sao thế, thẩm tra chính trị không có vấn đề gì cơ mà ... Cha của Cừu Địch là anh hùng chiến đấu, cậu ta lại là Đảng viên, không có hồ sơ công tác không phải là vấn đề ... Sao, chẳng lẽ điều tra bổ xung lại bới ra vấn đề gì à?" Đổng Thuần Khiết giật nảy mình, cho rằng có biến cố rồi, Cừu Địch có khoảng trắng trong lý lịch, đây là vấn đề, có điều cục trưởng đã lên tiếng, đáng lẽ phải không có vấn đề gì nữa chứ:

" Không phải ạ, không phải là vấn đề điều tra bổ xung."

" Thế thì còn có vấn đề gì nữa, chàng trai đó được cục trưởng Trần đích thân điểm danh đấy, cậu phải có trách nhiệm, dù cậu ta thi được 0 điểm, dù cậu ta có nộp giấy trắng thì cậu ta cũng vẫn hợp cách ... Nếu cậu ta có vấn đề thì đó chính là vấn đề của các cậu." Đổng Thuần Khiết mang uy lãnh đạo ra ép, chuyển này nói là tuyển dụng đặc biệt, tức là còn lại là hình thức thôi:

" Không phải ạ, phó cục Đổng, tất cả không phải là vấn đề." Nhưng vấn đề là cậu ta còn chưa tới ..."

" Hả?" Đổng Thuần Khiết tức thì giận tới suýt đứng bật dậy:" Vậy người còn lại thì thế nào? Quản Thiên Kiều đã tới chưa?"

" Cô ấy tới rồi ạ, đang chăm chú làm bài."

" Được rồi, tôi biết rồi ... Thi xong đừng để cô ấy đi, tôi tới ngay." Đổng Thuần Khiết ném điện thoại cái rầm, chưa hả còn vỗ bàn thêm mấy cái nữa, gọi xe, xuống lầu tới thẳng trung tâm huấn luyện trực thuộc tổng cục:

Giữa đường hắn lại thấy, dựa vào một mình mình vẫn chưa đủ, thế là gọi thêm Đới Lan Quân, hẹn cả Phí Minh. Vòng qua vành đai năm đón Phí Minh, Phí Minh mặc trang phục huấn luyện, người vẫn còn có vệt mồ hôi, hẳn đang huấn luyện tân binh. Lên xe một cái thì còi hú vang, xe phóng đi như bay, Phí Minh giật mình hỏi Lão Đổng và Đới Lan Quân:" Có chuyện gì thế, khủng bố tập kích cũng không cần gấp như thế chứ!"

" Từ lúc cậu về có gặp Cừu Địch không?" Lão Đổng không đùa:

" Có gặp, tuần trước còn hẹn cậu ấy tới Hậu Hải uống rượu."

" Cậu xem, cậu thành cái gì rồi, Hậu Hải là chỗ thế nào, nhất định là đi tán gái rồi."

Phí Minh cười:" A, phó cục Đổng cũng biết đó là chỗ tán gái ạ, anh từng tới sao?"

Một câu làm Đổng Thuần Khiết nghẹn tới muốn lồi mắt ra, nhìn bộ dạng đó thì tám thành là từng đi rồi, Đới Lan Quân nén cười hắng giọng nói vào:" Thầy Phí, đã gọi là phó cục rồi thì phải để cho người ta chút thể diện chứ!"

" Đúng, đúng, xem cái miệng của tôi này, phó cục Đổng đừng trách, anh biết tôi giỏi dùng tay chân hơn miệng mà ... Cơ mà chúng ta vội vàng đi đâu đấy?" Phí Minh cười xin lỗi, hồi trước khi bắt đầu kế hoạch X, Lão Đổng kỳ kèo rủ hắn tham gia suốt, quan hệ cá nhân của hai bên vốn tốt, lại cùng chấp hành nhiệm vụ, tình hữu nghị càng sâu:

" Đúng là cái thứ thịt chó không thể đưa lên bàn tiệc mà, cậu ta không tới thi, dù gì cũng phải làm cho trọn thể diện chứ, lên mặt cho ai xem? Cơ quan quốc gia còn phải xuống nước cầu xin cậu ta à?" Đổng Thuần Khiết tức tối tuôn một tràng:" Phí Minh, cậu ta có nói gì với cậu về chuyện này không?"

" Không nói gì cả, chỉ uống rượu thôi, ba thằng nhãi đó muốn chuốc say tôi, kết quả bị tôi cho lăn quay hết ... Đến khi tính tiền mới biết trúng bẫy, chúng uống thỏa thích còn tôi phải trả tiền." Phí Minh dở khóc dở cười kể:

Lão Đổng thì không cười nổi, tên này không trông mong gì rồi, tính cách quá đơn giản, hắn vừa nhìn sang Đới Lan Quân, chưa kịp hỏi thì cô đã nói:" Đừng nhìn tôi, tôi về một cái là viết đống báo cáo, sau đó tham gia lớp huấn luyện nâng cao nghiệp vụ, rồi lại chuyển văn phòng, tôi chưa gặp anh ấy."
Bình Luận (0)
Comment