Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 575 - Chương 245: Tìm Mãi Không Thấy Bóng Dáng Đâu. (2)

Chương 245: Tìm mãi không thấy bóng dáng đâu. (2) Chương 245: Tìm mãi không thấy bóng dáng đâu. (2)

" Làm sao cậu ta không tham dự cuộc thi chứ? Cơ hội tốt thế này, cậu ta muốn cái gì?" Lão Đổng đau đầu lắm, thằng nhãi đó có một điểm không hay, không đoán trước được y làm gì:

Hai người kia cũng làm sao biết được, đột nhiên Phí Minh vỗ đùi đánh đét, Đổng Thuần Khiết còn tưởng hắn nghĩ ra gì rồi, không ngờ hắn nói:" Gọi điện thoại là biết thôi."

" Tắt máy rồi."

" Vậy thì gọi Bao Tiểu Tam."

" Tắt máy rồi ..."

" Vậy gọi cái thằng ái nam ái nữ, à Tiểu Cảnh ấy ... tôi đoán cũng tắt máy hả? Nếu cả ba tên đó đồng loạt tắt máy thì ắt là có mưu đồ từ trước rồi, phó cục Đổng, tôi nói một câu không dễ nghe nhé, thực ra có tuyển cậu ấy vào cũng đâu phải là chuyện hay. Nơi này dưới chân thiên tử, đâu đâu cũng là quan lão gia, thái tử đảng, rồi hào tộc, ba chàng trai đó người nào người nấy ương bướng, mặc đồng phục vào không biết là gây họa gì cho anh ấy chứ! Với lại bọn họ vào làm nhân viên bình thường, lương có vài ngàn, còn chẳng bằng ra đường bán hoa quả, anh nghĩ anh nuôi được bọn họ sao ... Đừng nói họ, nếu tôi có cơ hội cũng không muốn làm."

Mấy lời này thực sự không dễ nghe gì, Lão Đổng giận lắm:" Bảo sao cậu thân thiết với mấy thằng nhóc đó như thế, té ra là giác ngộ đều thấp như nhau."

Đổng Thuần Khiết lên làm phó cục rồi, cho nên giác ngộ xem ra cũng tăng lên tương ứng với chức vị, hai người còn lại chỉ biết nhìn nhau cười gượng, có những chuyện e cả đời Lão Đổng chẳng hiểu nổi, hắn ngậm thìa vàng từ lúc ra đời mà.

Có điều nói thế nào thì Lão Đổng quan tâm tới ba chàng trai kia là sự thực.

Khi xe đi tới trung tâm bồi dưỡng huấn luyện thì Quản Thiên Kiều đã thi xong, đang khoanh tay ngồi trong phòng làm việc, yên tĩnh chờ đợi, bộ dạng học sinh ngoan ngoãn, làm Lão Đổng than trời, sao ba thằng trời đánh kia không được bằng một góc người ta.

Quan tâm tới bài thi vài câu, Lão Đổng nói ra mục đích chuyến đi, Quản Thiên Kiều rụt rè nhìn ba người nói ra nguồn cơn:" Cừu Địch nói các anh nói lời không giữ lời, nên anh ấy không tới."

" Sao lại bảo không giữ lời, tuyển dụng còn có thể giả nữa à?" Lão Đổng dậm chân, chẳng lẽ có chuyện hiểu lầm:

" Không phải chuyện tuyển dụng, mà là tiền thưởng tới nay còn chưa có." Nói tới tiền Quản Thiên Kiều nghiêm túc hẳn:

Hả? Lão Đổng không còn gì để nói nữa, vỗ trán chan chát, tức tới nói năng lẫn lộn luôn rồi:" Đây là chuyện liên quan tới nửa đời sau của cậu ta đấy, sao lại vì chút tiền thưởng mà lại bỏ đi chứ? Đây là cơ quan quốc gia, người ta đánh nhau vỡ đầu chảy máu vẫn không vào được ... Sao cậu ta lại có thể như thế chứ?" " Bảo sao, bảo sao thằng nhãi đó tới tuổi này còn lông bông không làm cái gì nên thân, trước kia tôi còn tiếc cho cậu ta, cho rằng cậu ta không may mắn, không gặp được cơ hội, chưa gặp được thời, chưa gặp được người nhìn nhận đúng tài năng của cậu ta ... Bây giờ cậu ta có đủ hết mọi thứ rồi, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không thiếu cái gì nữa, vậy mà cậu ta không nắm lấy ... Cái thằng đó, tôi mà có con gái, tôi không bao giờ gả cho cậu ta ..."

Cơn giận của Lão Đổng là rất lớn, cả phòng chỉ còn tiếng hắn quát tháo. Quản Thiên Kiều đợi hắn mắng Cừu Địch chán rồi mới lí nhí nói:" Anh ấy còn nói, chủ nhiệm Đổng nhất định sẽ nổi giận, cho nên không tới, còn nói, còn nói ..."

" Thằng đó nói gì nữa?"

" Còn nói là phải có ý thức bảo mật, cho nên đi đâu không cho tôi nói với anh, anh đừng hỏi."

Lão Đổng hôm nay chết nghẹn mất mấy lần rồi, nhưng mà chẳng thể nổi giận với Quản Thiên Kiều được, cô không nói, hắn không tiện tra hỏi, tức lắm, nhưng đi vòng vòng quanh phòng, thiếu điều lệnh Phí Minh truy bắt nữa thôi.

Cùng lúc đó, Cừu Địch lái cái xe van rách nát của y, thần thái lại như lái chiếc Mercedes hạng sang, trò chuyện vui vẻ với Đường Anh. Xe đang đi tới huyện Hương Hà, cách Bắc Kinh chừng 60 km theo đường chim bay, hiển nhiên đi xe sẽ xa hơn, nhưng mà chẳng ai thấy xa, cách biệt lâu ngày, cảm giác mới mẻ rất mạnh, ít nhất Cừu Địch mấy lần phát hiện Đường Anh nhìn trộm mình, vì sao biết, y cũng nhìn trộm con gái nhà người ta chứ sao?

Đường Anh là cô gái rất biết ưu thế của mình ở đâu, chỉ một bộ váy công sở đơn giản với hai màu trắng đen, nhưng mang đầy đủ khí chất trang trọng, ưu nhã, gợi cảm đều có đủ, lại ở độ tuổi như quả đào chín mọng chỉ chực hái, thực sự khiến nam nhân ứa nước miếng. Chiếc áo sơ mi lụa trắng khá mỏng manh, ác cái cô còn mặc áo lót màu đen, thấp thấp thoáng thoáng khơi gợi trí tưởng tượng của người ta, ác hơn nữa là căng mắt ra cũng chẳng nhìn thấy được chút cảnh xuân nào dù nhỏ nhất, chỉ có đường cong ưu mỹ sinh động.

Nhớ lại chuyện trải qua, lần nữa được nhìn ngắm mỹ nhân, cảm giác thực sự khác hẳn, không hiểu sao trước kia không chú ý, chưa nói có ý đồ gì khác, chỉ nhìn ngắm thôi cũng dưỡng mắt vô cùng.

" Rẽ phải, qua cái cầu sắt kia, tới khu vực có mấy ngôi nhà xây trên núi là tới đấy." Đường Anh nhắc nhở, xe đã đi vào huyện Hương Hà, xe cô đi qua đi lại, chiếc xe cũ kỹ của Cừu Địch không phải là loại tệ nhất. Có điều tới tận bây giờ cô vẫn còn chưa biết mục đích chuyến đi này là gì, khi thấp thoáng nhìn thấy căn biệt thự mang phong cách Châu Âu trên núi, hỏi:" Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"

" Chị muốn biết cái gì?" Cừu Địch nghiêng đầu qua hỏi:

Đường Anh có chút hoài nghi, lần này cô gặp lại Cừu Địch thấy y thay đổi rồi, ít nhất trước kia ở bên cạnh cô luôn rất gò bò, bây giờ ánh mắt tựa có tựa không trêu ghẹo người ta, rõ ràng biết cô hỏi gì còn vờ vịt:" Anh tìm giám đốc Tạ làm gì? Thật lạ, sao tôi thấy giám đốc Tạ biết cậu về thì tỏ ra kinh ngạc lắm, còn rất khẩn trương à? Còn bảo tôi đi cùng cậu nữa?"

" Sao thế, chị không muốn đi cùng tôi à?" Cừu Địch có chút đùa cợt:

" Đừng đánh trống lảng, cậu còn non lắm." Đường Anh đoán chừng không phải chuyện hay ho gì, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện kia:" Tôi hỏi tới đây làm gì?"

" Với giác quan của gián điệp thương nghiệp, tôi đã nhận ra trong lời chị có hàm ý, vậy hẳn là chị biết chân tướng của chuyện này rồi hả?" Cừu Địch hỏi lại:

" Biết một chút, hai người đó thuộc cơ cấu An ninh quốc gia, thường thì người được họ tìm đến, cuối cùng đều biến mất tăm tích." Đường Anh lo lắng, vấn đề xuất phát từ suy tính an toàn, chắc chắn những người đó không quay về cuộc sống vốn có được nữa:

Những lời này hơi khoa trương rồi, Cừu Địch lại trêu:" Nếu như tôi biến mất, vậy chị có nhớ tôi không?"
Bình Luận (0)
Comment