Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 576 - Chương 246: Tìm Mãi Không Thấy Bóng Dáng Đâu. (3)

Chương 246: Tìm mãi không thấy bóng dáng đâu. (3) Chương 246: Tìm mãi không thấy bóng dáng đâu. (3)

" Cậu lại lảng đi đấy." Đường Anh lườm Cừu Địch một cái, thật là, không biết xảy ra chuyện gì mà thay đổi hẳn như thế:

" Vấn đề là tôi không cách nào trả lời câu hỏi của chị, chị chắc chắn là muốn biết chứ?"

" Thôi bỏ đi, không biết thì hơn ... Có điều cậu sẽ không làm gì giám đốc Tạ đấy chứ?"

Cừu Địch quay đầu sang: " Chị quan tâm tới anh ta à?"

Đường Anh không ngần ngại nhìn vào mắt y đính chính:" Không, tôi lo cho cậu."

" Ha ha ha, vì câu nói này của chị cho nên tôi tha cho anh ta một lần, lát nữa gặp lại không đánh anh ta nữa." Cừu Địch cười to:

Đường Anh giật nảy mình:" Tôi biết ngay là cậu tìm anh ta tính sổ mà."

" Đương nhiên là phải tính sổ, giờ chị đã hiểu vì sao trước kia tôi không tiếp tục làm cái nghề này nữa chưa, vì sao tôi không tin thằng khốn đó chưa? Hai bên đã cắt đứt hơn nửa năm, chẳng liên quan gì tới nhau nữa, thằng khốn đó tới lúc cấp thiết, vẫn đem chúng tôi ra bán." Cừu Địch đấm mạnh lên vô lăng:

Tình cảnh này làm Đường An chẳng biết phải an ủi thế nào, may là cô cảm giác Cừu Địch nói với vẻ đùa cợt nhiều hơn, có tức giận nhưng không phải quá nghiêm túc, đoán chừng chưa tới mức độ đối đầu, nên hơi yên tâm một chút. Cô đổi tư thế ngồi, chợt phát hiện ánh mắt Cừu Địch dừng trên người mình, khẽ gắt:" Nhìn đâu đấy hả, chuẩn bị lên núi rồi đấy, lái xe cho tử tế đi."

Cừu Địch đảo mắt qua ngực của Đường Anh, nói một câu nhiều ý:" Yên tâm, đi đường núi là sở trường của tôi đấy."

Nếu không phải tính toán thiệt hơn mỗi ngày, cuộc sống vẫn rất nhiều thứ mỹ hảo, ví như ngoài cửa sổ kia, cây cao xanh mướt, những hoa trắng đỏ khắp nơi, trong xe mỹ nữ trong xe yểu điệu dưỡng mắt. Cừu Địch ngâm nga ca khúc nho nhỏ, gặp lại Trang Uyển Ninh rồi, mặc dù vẫn không có kết quả như xưa, nhưng cởi bỏ được vương vấn nhiều năm trong lòng, hơn nữa trải qua mấy phen sinh tử, nhìn nhận cuộc sống đã khác.

Vừa tán gẫu vừa trêu chọc mỹ nhân, xe cuối cùng an toàn đến đích.

Tạ Kỳ Phong không có gì thay đổi, vẫn dáng vẻ bình dị dễ gần, nhìn như ông giáo làng, tay cầm bình tưới nước đứng bên cổng sắt, hoa cỏ trong sân được tưới đẫm nước, long lanh những hạt ngọc, tựa nụ cười rạng rỡ của giám đốc Tạ.

Hai bên đâu có thân thiết đến thế, hành vi này chỉ chứng tỏ thằng chả đang chột dạ thôi.

" Vất vả rồi, vất vả rồi ... Mời, lần đầu tiên tới nhà tôi hả?"

" Vào nhà đi, đợi một lát, tôi rửa tay."

" Cừu Địch, sao chỉ có một mình cậu thế, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đâu, sao không rủ họ đi cùng? Tôi rất nhớ hai chàng trai đó."

" Nào, ăn hoa quả đi."

Tạ Kỳ Phong nhiệt tình chạy qua chạy lại, nói liên tục, chẳng có chút dáng vẻ giám đốc nào, cứ như là nhân viên đón giám đốc tới chơi nhà vậy. Sự khách khí quá mức đó làm Đường Anh thấy quỷ dị, cô hiểu phong cách giám đốc tạ, trừ khi cần nhờ vả tới người ta, hiếm khi hắn có thái độ khiêm nhường, thông thường hắn hòa nhã mà dứt khoát, rạch ròi, thậm chí có chút máu lạnh cũng được. Tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt, Tạ Kỳ Phong an bài Đường Anh dùng xe của hắn, vào huyện đặt bàn, đây rõ ràng là cái cớ để đuổi cô đi thôi, thời buổi này đó là chuyện nhấc điện thoại lên là xong mà.

Hai người họ có gì để bàn chứ, Cừu Địch rút rồi cơ mà? Câu hỏi này sẽ không có đáp án, Đường Anh đành mỉm cười lấy chìa khóa xe của Tạ Kỳ Phong, mang theo cả bụng hồ nghi rời đi.

Đường Anh vừa đi một cái, bầu không khi liền thay đổi hẳn, trong phòng yên tĩnh, không ai nói với ai điều gì, không phải kiểu yên tĩnh ngượng ngùng, mà là hai ánh mắt như hai thanh kiếm chực đâm vào đối thủ. Tạ Kỳ Phong là người lên tiếng trước:" Không phải trước giờ cậu thẳng thắn lắm à, vì sao không trực tiếp liên hệ mà phải thông qua Đường Anh thông báo với tôi."

" Thói quen thôi, tôi được dạy như vậy mà, nên tôn trọng người khác, dù là kẻ thù hay là bạn bè, dù gì anh là một tổng giám đốc công ty không nhỏ, tôi anh chẳng thân tình gì, đột ngột tới tìm thì đường đột quá." Cừu Địch trả lời đơn giản, tôi làm thế vì tôi được giáo dục tốt, không mang hàm ý gì cả, không đại biểu cho yêu ghét:

" Vậy mời!" Tạ Kỳ Phong nghiêm túc hơn, mời Cừu Địch lên lầu, đó là nơi hắn làm việc, thư phòng thông ra ban công có thể nhìn hết quang cảnh huyện thành, lấy thuốc lá ra hút:" Bây giờ cậu có thể nói rõ mục đích tới tìm tôi được rồi."

" Không phải quá rõ ràng à, anh bán ba người chúng tôi được giá tốt đấy nhỉ? Tôi phải cám ơn anh." Cừu Địch nhạt giọng nói:

Tự Kỳ Phong chép miệng, hắn khi đó chỉ muốn ném đi một phiền toái, không ngờ mấy tháng sau nhận lại được phiền toái lớn hơn, chỉ riêng việc Cừu Địch bình yên vô sự, chứng tỏ y có tư cách nói chuyện ngang hàng rồi. Suy nghĩ một chút lấy ra tờ chi phiếu, viết con số mười vạn lên đó, hắn biết phong cách làm việc của những người kia, dù đám Cừu Địch có xử lý việc đẹp tới mấy cũng chẳng được đồng thù lao nào.

"Người làm trong cái nghề này, chỉ cần có một hai người bạn làm ở An ninh quốc gia, hắn mở miệng một lần cũng đáng với cái giá này. Cậu đừng khách khí, vốn tôi định dùng ba người các cậu ứng phó, để Lão Đổng khỏi tới làm phiền nữa thôi, tôi không ngờ rằng, các cậu lại giúp tôi nâng cao thân phận lên như thế ... Ha ha ha, Lão Đổng bây giờ đã là một vị phó cục trưởng có thực quyền trong An ninh quốc gia, tôi còn vinh hạnh nhận được lời mời của anh ta." Tạ Kỷ Phong đặt tờ chi phiếu tới trước mặt Cừu Địch, với hắn một phần tình nghĩa khả năng còn giá trị hơn cả thu lợi tiền bạc:

" Vậy thì anh xem, cái này đáng giá bao nhiêu tiền?" Cừu Địch cũng mở ví ra, lấy một tờ giấy đặt trước mặt Tạ Kỷ Phong:

Đó là giấy thông báo tham gia thi viết, Tạ Kỷ Phong nhìn con dấu đỏ trên đó, không nghi ngờ gì nữa, đây là đặc cách tuyển dụng, hắn xem rất kỹ từ đầu tới cuối, hồi lâu mới thốt lên:" Xem ra các cậu đã làm một chuyện khiến bọn họ phải kinh ngạc rồi, chúc mừng cậu."

Không ngờ Cừu Địch lại nói:" Khỏi cần chúc mừng, tôi bỏ rồi."

" Cái gì, cậu bỏ?" Tạ Kỷ Phong ngỡ ngàng, thấy Cừu Địch chỉ vào ngày dự thi là hôm nay, hắn nhìn Cừu Địch như nhìn quái vật, thốt lên được mỗi hai chữ:" Vì sao?"

" Vì tôi muốn làm một việc khiến anh phải thấy kinh ngạc." Cừu Địch cười:
Bình Luận (0)
Comment