Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 579 - Chương 249: Nụ Cười Niềm Vui Tương Phùng. (2)

Chương 249: Nụ cười niềm vui tương phùng. (2) Chương 249: Nụ cười niềm vui tương phùng. (2)

Đường Anh suýt bật cười, anh chàng này ở mặt hiểu tâm lý nữ giới vẫn ngốc như xưa, cô thay đổi khi nào còn chẳng biết, lấy đâu ra đấu tranh tâm lý:" Hi hi, đã nói rồi, đừng chất vấn lương tâm, tôi sẽ tìm được vô số cái cớ biện giải."

" Đúng, chúng ta đều tìm kiếm một cái cớ, sau đó liền trở nên trưởng thành, rồi trở nên bình thản hơn, chậc ... Chị nói xem như vậy là tốt hay xấu? Ai cũng hoài niệm sự đơn thuần, ngây ngô thời đi học, nhưng nếu cứ mãi giữ sự đơn thuần đó, kết quả sớm muộn cũng có ngày như Tam Nhi nói, khóc ngất trong nhà xí ... Ha ha ha, ngay cả Tạ Kỷ Phong cũng có một quãng thời gian như thế, làm ăn thua lỗ phải ngủ trong ga tàu điện ngầm." Cừu Địch hạ ghế ngồi xuống, để bản thân thoải mái hơn một chút, liên tục kể chuyện xấu năm xưa của Tạ Kỷ Phong, chẳng phải chê bai, mà so ra còn trở thành mục tiêu phấn đấu cho hai người đi sau:

Cừu Địch căn bản không say, cùng lắm là trong người hơi lâng lâng mà thôi, hơn nữa chính vì có chút hơi men trong lòng mà y rất hào hứng nói chuyện. Đáng tiếc trong câu chuyện lan man của Cừu Địch, chẳng hề có trọng điểm mà Đường Anh quan tâm.

" Này, đừng nói câu chuyện giữa hai nam nhân các cậu nữa có được không hả? Làm tôi nghe chẳng thoải mái tí nào, cứ như hai người sống cùng nhau bao năm như kéo với sơn vậy." Đường Anh cắt ngang đề tài của Cừu Địch:

Cừu Địch cười ha hả:" Tôi cũng muốn kể cho chị nghe câu chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, nhưng ở mặt này kinh nghiệm của tôi quá ít ỏi, tôi chẳng có chuyện gì để kể."

" Thật sao? Đi một chuyến xã như thế, lâu như thế mà không có câu chuyện ướt át nào à?" Đường Anh không tin, cô nhắc nhở:" Ví như nữ chí xinh đẹp của An ninh quốc gia ấy."

" À, chuyện đó mà cũng bị chị nhìn ra à? Giữa tôi và cô ấy đúng là có xảy ra loại chuyện xấu hổ đó." Cừu Địch có chút hoài niệm:

Nghe giọng điệu này hình như có chuyện gì đó giữa hai người thật rồi, Đường Anh tò mò hỏi:" Xảy ra dưới hoàn cảnh nào?"

" Nam Cương, bên cạnh sa mạc nóng cháy da."

" Tình tiết câu chuyện?"

" Trời cao trăng sáng, gió mạnh cỏ lay, tôi cô ấy dựa vào xe, hôn một nụ hôn tưởng chừng quên hết cả đất trời." Cừu Địch giọng nhỏ đi, môi khẽ cười, đó là kỷ niệm không dễ quên:

" Cậu khoác lác chứ gì?"

" Hả, sao thế, chị thấy không giống à?"

" Giống thế nào, người ta là đại mỹ nhân, lại còn là cán bộ của cơ cấu quốc gia, làm sao có thể nhìn trúng người ba không như cậu được." Đường Anh nhìn Cừu Địch với ánh mắt, cậu mơ đi, cô hỏi với chút ý tứ thăm dò với trêu chọc thôi, làm sao có thể nghĩ giữa hai người đó có chuyện gì được:

Cừu Địch cười phá lên, không giải thích, thì ra nữ nhân dễ lừa như thế, chỉ cần nói thật với họ là được, dù sao bọn họ cũng chẳng tin cái miệng nam nhân.

Câu chuyện giữa nam và nữ đó thực sự là thiếu cơ sở đáng tin cậy, cho nên rất nhanh bị Đường Anh bỏ qua. Xe đi mỗi lúc một nhanh, tâm tư cô cũng trở nên thoải mái hơn, vừa lái xe vừa kể cho Cừu Địch chuyện trong công ty, chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nhận vài cuộc ủy thác, cái nào kiếm được bao nhiêu tiền, hợp đồng nào vì sao lại hỏng. Làm Đường Anh tức giận nhất là:" Cừu Địch, cậu là đồ chết tiệt, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu giở trò, cậu giới thiệu Thiên Kiều đi ứng tuyển vào An ninh quốc gia, sau này trong tay tôi thiếu mất một nhân viên đắc lực rồi."

" Tôi có khuyên cô ấy vài câu thật, nhưng người sống chết lôi kéo cô ấy không phải tôi đâu." Cừu Địch cười cho qua, Lão Đổng coi Quản Thiên Kiều là bảo bối, tác động của y chỉ là rất nhỏ:

Nói rất nhiều chuyện, lần đầu quay sang thấy Cừu Địch nhìn mình, lần thứ hai liếc mắt, Cừu Địch vẫn nhìn mình, đến lần thứ ba ánh mắt đó thành si dại, Đường Anh rốt cuộc không chịu nổi:" Này cậu lên cơn gì thế, cứ nhìn tôi đắm đuối."

" Không phải nhìn chị, tôi đang nghĩ, chị nói với tôi nhiều chuyện như thế, sao tôi nghe không hiểu nhì?"

" Sao lại không hiểu, không phải cậu vào nghề rồi à ... Sao, cậu chuẩn bị vứt bỏ tôi, muốn trực tiếp làm ăn với giám đốc Tạ à?" Đường Anh giật mình, tựa hồ thấy có chỗ nào đó vào ngã rẽ rồi:

" Tôi đã trực tiếp làm ăn với anh ấy rồi mà."Cừu Địch trả lời:

"À, tôi hiểu rồi, sau này không có phần của tôi nữa." Đường Anh thất vọng:

" Có chứ, ai bảo không có."

" Vậy cậu định an bài cho tôi việc gì?"

" Dốc sức theo đuổi tôi đi, nam nhân tiềm lực cao như thôi, nói không chừng vài năm nữa là bật lên rồi, tôi cần người hợp tác. Chị không cần người hợp tác, chị cần kiếm nam nhân thành đạt là đủ ... Ha ha ha." Cừu Địch mượn hơi men đùa giỡn mỹ nữ:

" Cậu mơ đi, theo đuổi cậu chẳng thà theo đuổi giám đốc Tạ." Đường Anh chẳng ngại đề tài nam nữ:

" Chị nói thế là sai rồi, Lão Tạ hơn bốn mươi rồi, có nhà có tiền có xe mà còn chưa kết hôn, chắc chắn đã bị nữ nhân hại tâm lý hại tới sinh lý ... Nếu là nam nhân bình thường có gia sản như thế, còn chẳng phải sớm dùng quy tắc ngầm với nữ cấp dưới xinh đẹp như chị, cần chị theo đuổi à? Chị sớm thành Tạ phu nhân."

Câu này nói trúng tim đen, Đường Anh không phải chưa từng ảo tưởng với Tạ Kỷ Phong, nhưng vỡ mộng nhanh chóng, người ta căn bản không hứng thú với cô:" Cậu là đồ vô sỉ, vừa nãy thì tôn kính như thế, sau lưng nói xấu người ta."

" Chị lại sai nữa, tôi tôn kính anh ta là tôn kính kinh nghiệm trong nghề, đâu phải tôn kính nhân phẩm con người anh ta ... Trước kia tôi là chàng trai đơn thuần, bị chị và anh ta lừa đi tái ngoại gian khổ, một ngày có được một trăm đồng." Cừu Địch u oán nói: Đường Anh cười run người, cô vội vàng giảm tốc độ xe lại, từ từ đỗ ở đường đỗ xe khẩn cấp, không hiểu sao chuyện đó làm cô buồn cười như vậy, cười tới gục xuống vô lăng, cười tới hai bầu ngực quy mô rung rinh không ngớt.

" Chậc!" Cừu Địch quay đầu đi nhìn phía trước, xe qua xe lại phóng vèo vèo, tới hoặc đi khỏi tòa thành thị xi măng cốt thép, đúng thế, bây giờ quay đầu nhìn lại mới thấy bản thân khi đó đơn thuần buồn cười thế nào ...
Bình Luận (0)
Comment