Chương 250: Nụ cười niềm vui tương phùng. (3)
Chương 250: Nụ cười niềm vui tương phùng. (3)
Cừu Địch rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt người khác, trong cái thành phố cực lớn này, người quen biết y vốn chẳng nhiều, người quan tâm tới y càng ít.
Thế nhưng trong số người quan tâm đó chắc chắn là có Lão Đổng, hắn nhiều lần nghe ngóng tung tích của Cừu Địch, thằng nhãi đó tham gia nhiệm vụ một chuyến mà khá quá rồi, trước kia nửa ngày là hắn tìm ra cả ba người, giờ thì mất tăm mất tích, không truy ra nổi. Thế rồi một lần qua Phí Minh được biệt, cái thằng không nên hồn đó về quê xây nhà rồi, người nhà quê có chút tiền là xây nhà sửa nhà là chuyện bình thường, nhưng tới tầm Cừu Địch rồi mà lý tưởng vẫn giống như Bao Tiểu Tam thì thực sự làm người ta không sao lý giải nổi.
Lại một lần khác Lão Đổng tìm được Cảnh Bảo Lỗi hỏi chuyện mới biết Cừu Địch tới công trường cải tạo ở tây bắc thăm tù. Câu chuyện đó khiến hắn có nhận thức về Cừu Địch sâu hơn một phần, đồng thời nuối tiếc cũng tăng thêm một phần.
Lại thêm hai tuần nữa Đổng Thuần Khiết mới biết qua Quản Thiên Kiều, Cừu Địch đã về thủ đô, hơn nữa còn đối sổ di động, y đang làm gì, hay chuẩn bị làm gì, sẽ làm thế nào? Đổng Thuần Khiết khó tránh khỏi suy đoán, kỳ thực loại người như Cừu Địch có thể liệt vào thành phần nguy hiểm cho xã hội, Lão Đổng quan tâm thì quan tâm thật, đề phòng y đi vào con đường lệch lạc cũng là thật, với loại nhân vật này, tốt nhất là giữ y trong tầm mắt.
Ngày hôm đó Đổng Thuần Khiết rốt cuộc cũng hẹn được Cừu Địch, hai người cứ như là gián điệp gặp mặt nhau vậy, hắn tới công viên thể dục ngoài vành đai ba, đi theo vị trí mà Cừu Địch gửi vào di động, vào công viên, đi qua con đường chạy bộ nhỏ rợp bóng cây, hết rẻ trái lại rẽ phải. Khi rẽ nhiều tới Đổng Thuần Khiết nóng máu thì nhìn thấy Cừu Địch, thấy một cái là cơn giận bùng lên, ở đơn vị đang bận tới tối mặt, thằng nhãi này thì chơi bời, đang ngồi bên hồ nước xem một đám trẻ con đi câu cá.
Còn là câu cá phi pháp, cái biển cấm câu cá to chình ình kia kìa.
" Thằng nhãi ranh này, cậu biết tôi là ai khổng, cán bộ cấp phó tỉnh bộ, xuống địa phương một cái, ngang với tỉnh trưởng, tìm cậu còn phải hẹn trước, rồi đợi hai tuần ... Này, cậu lên mặt hơn bị quá rồi đấy, cố ý chứ gì? Cố ý làm mất mặt phó cục Đổng tôi để lấy thể diện chứ gì?" Đổng Thuần Khiết hầm hầm đi tới, giơ tay lên muốn cho một cái tát, nhưng đối diện với gương mặt tươi cười của Cừu Địch, thành giơ cao đánh khẽ, khoác vai y, thân thiết ôm một cái:
" Chủ nhiệm Đổng, à không phó cục Đổng, tôi làm thế là suy nghĩ cho anh thôi, theo như báo cáo điều tra, hiện giờ mỗi 60 người nộp thuế phải nuôi một công vụ viên, tôi nghĩ, nếu như tôi đi ứng tuyển, chẳng phải tăng thêm gánh nặng ở quốc gia à? Thái tổ đã nói, tự lực cánh sinh, gian khổ sáng nghiệp ... Nói thế nào thì nói, lao động là vinh quang nhất, tôi làm theo lời dạy của thái tổ, sao lại khiến anh tức giận." Cừu Địch ba hoa, chẳng có một chút nghiêm túc nào:
Phó cục Đổng bây giờ ít nhiều cũng có quan uy rồi, phất tay một cái:" Đừng lải nhải, tôi hỏi cậu lần cuối, điều kiện tốt như vậy cậu có đi không? Có gan thì sau này cậu đừng có mà tới tìm tôi nhờ vả."
" À, chính anh nói đấy nhé, được, tôi không dám thấy người sang bắc quàng làm họ nữa, coi như tôi không quen phó cục Đổng anh." Cừu Địch xoay người bỏ đi:
Đổng Thuần Khiết ngay lập tức tóm vai y kéo lại, ngạc nhiên nói:" Thằng nhãi này, gan to thật đấy."
" Phó cục Đổng, anh hẹn tôi ra đây là để uy hiếp tôi đấy à?" Cừu Địch làm ra vẻ sợ hãi:
" Thôi đừng vờ vịt, cậu mà sợ ai uy hiếp, cho cậu khẩu súng, cậu dám lên núi chiếm đất làm thổ phỉ ... Ài, tôi nói này, cái thằng nhãi, anh Đổng cậu thực sự có ý tốt, sao cậu không nhận chứ?" Đổng Thuần Khiết vỗ vai Cừu Địch, tiếc nuối vô cùng:" Sao không học Kiều một chút? Cô bé đó đang ở trung tâm huấn luyện, tháng sau thôi là mặc đồng phục lên người, chính thức nhận nhiệm vụ được rồi."
" Tôi nhận thật rồi, thực ra khi đó theo anh đi tây bắc, tôi thực sự mong mỏi có thể nhờ vả anh kiếm được đơn vị tốt, kiếm tiền lương ổn định ... Anh đừng đề cao tôi qua, tôi là kẻ phàm tục, còn tục hơn cả anh ấy chứ." Cừu Địch nói thật lòng, khi đó thấy ông chủ khách sạn Á vận hội bị Lão Đổng gọi tới lên mặt một trận, y thực sự từ bỏ ý định làm ông chủ, cảm thấy làm nhân viên nhà nước vẫn tốt nhất nên mới theo Lão Đổng đi một chuyến rất đáng ngờ:
" Bây giờ thì tất cả đều có được rồi, thậm chí cậu vào An ninh quốc gia, kiếm cái hộ khẩu Bắc Kinh dễ như không, sao lại thay đổi nhanh như thế?" Đổng Thuần Khiết nói thẳng ra đãi ngộ:" Không chỉ hộ khẩu, còn được phân phối nhà, tuy không phải khu cao cấp gì, nhưng mà an toàn, hoàn cảnh tốt, nhà như thế ở Bắc Kinh có tiền cũng chẳng mua nổi, con cái đi học cũng được tổ chức ưu tiên lo liệu luôn, đảm bảo trọn gói đấy."
Cừu Địch đưa tay ngăn hắn lại, hỏi:" Khi người khác dí súng vào đầu anh, anh cũng nghĩ tới đề bạt, nghĩ tới đãi ngộ, nghĩ tới nhà cửa à?"
Ặc, Lão Đổng bị nghẹn lời rồi, hắn quên mất, trong một thời gian ngắn Cừu Địch phóng xe xông vào cuộc đấu súng, bị bắt cóc, bị uy hiếp, nửa đêm bị sát thủ tới phòng, sau đó lại bị người ta lái xe truy sát ... Với người bình thường mà nói, thế là quá đủ cả cuộc đời, thậm chí nhiều đặc vụ trừ thao trường ra còn chưa một lần nổ súng thực sự ngoài đời.
" Anh Đổng, vị trí của chúng ta không giống nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, anh bảo tôi thiếu giác ngộ cũng được ... Đúng, tôi thiếu mà, lúc bị bọn chúng bắt cóc uy hiếp làm việc, anh có biết tôi đi trên đường nhận ra điều gì không? Nhận ra cuộc sống của mình trước kia là thiên đường."
" Nói ra tôi phải cám ơn anh, anh cho tôi một vũ đài, khiến tôi nhìn nhận lại bản thân, khiến tôi trưởng thành, tôi muốn tháo bảo hết những rào cản tâm lý trước, bỏ hết ngần ngại do dự, tôi muốn làm gì đó, không còn như trước oán trách xã hội, oán trách tổ chức, thấy vận mệnh trêu đùa mình, ông trời bất công với mình ... Tôi muốn sống hết mình, sao bản thân có thể làm được tới đâu, anh ủng hộ tôi chứ?" Đây là tiếng lòng của Cừu Địch, đem so với lần đầu gặp Đổng Thuần Khiết lúc nào cũng dè chừng, đề phòng nghi ngờ, sự tự tin đã hồi full cây máu rồi:
" Ài ..." Lão Đổng buông một tiếng thở dài, bị thuyết phục rồi, nhưng cứ nhìn Cừu Địch lại tức giận:" Thôi bỏ, dưa cố hái không ngọt, không làm thì thôi, cậu còn hi vọng tôi phá cổng cơ quan, lấy kiệu tám người khiêng đưa cậu về à?"
" Được, không nói mấy lời văn vẻ nghệ thuật nữa, tôi nói thẳng với anh, tôi vào đơn vị còn chẳng phải bắt đầu lại từ đầu, làm một nhân viên tép riu, gặp phải lãnh đạo lớn như anh, tôi phải kính lễ, phải khom lưng khúm núm, anh nghĩ tôi có ngu hay sao? Kiều vào đó làm với chuyên môn của cô ấy ngồi một chỗ là được, chứ tôi vào đấy thì bị ném ra thực địa là cái chắc rồi, chẳng may lại nhận nhiệm vụ làm tốt thí thì sao, lần sau không may mắn như thế thì sao? Chết còn đỡ, chẳng may mất một tay một chân gì đó, tổ chức cho vài đồng, về quê tôi cũng chẳng làm nông nổi, lấy gì mà sống?" Cừu Địch khịt mũi:" Chẳng may lúc đó bất mãn rồi học theo Lão Thu, không phải tôi tự đẩy mình vào chỗ chết à?"