Chương 251: Nụ cười niềm vui tương phùng. (4)
Chương 251: Nụ cười niềm vui tương phùng. (4)
Những lời này khiến Lão Đổng nghe phải đỏ mặt, vội vàng cắt lời, bực tức lấy ra một tờ chi phiếu, vỗ vào tay cừu Địch:" Cho cậu đấy, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa, đây là tiền thưởng tôi phải đấu tranh mới xin được đấy, ba đứa các cậu, đều có hết."
Cừu Địch cũng chẳng vui mừng gì, y không trông đợi có đồng nào, lật qua lật lại xem, mồm thì nói:" Một vạn cơ à? Tôi bán mạng mấy lần không bằng một lần dạng chân của đám nữ nhân viên Bách Nhưỡng."
" Thế là không ít rồi, bất kể là thu hoạch được bao nhiêu, đó đều là tiền của quốc gia, phải nộp vào quốc khố, kinh phí của đơn vị luôn hữu hạn." Lão Đổng chắp tay sau lưng, không cho Cừu Địch cơ hội đá xéo, còn xỉa tay vào trán y mắng mỏ:" Đừng giả vờ thiệt thòi ấm ức, các cậu ở Trường An tiêu mất bao nhiêu tiền? Cậu hai lần tống tiền Mã Bác kiếm được bao nhiêu tiền? Còn nữa, cậu là người đầu tiên tìm ra nơi ở của Trung Dã Huệ Tử, tôi không tin cậu ngoan ngoãn không đụng tay đụng chân vào. Không phải bỗng dưng cậu lại nhiệt tình tìm kiếm nơi đó, chẳng phải trách nhiệm của cậu."
" Anh nghi oan người tốt, tôi không lấy bất kỳ cái gì nơi đó." Cừu Địch giơ tay lên trời thề thốt, lúc đó thấy Bao Tiểu Tam lấy tiền, y hết hồn còn phải đi che chắn cho hắn:
Đổng Thuần Khiết áp giọng xuống, đe dọa:" Đừng vờ vịt, cậu cho rằng tôi không có chứng cứ thì không làm gì được cậu, cẩn thận, tôi nắm thóp cậu trong tay rồi, đợi khi tôi ra tay một cái là xử lý cậu. Làm người phải biết chừng mực, chỉ có thế thôi."
Cừu Địch hiểu Lão Đổng lắm, nghiêm túc như thế chẳng qua là che đậy áy náy trong lòng thôi, không nhịn được cười.
" Cười cái gì mà cười, có gì hay mà cười?" Đổng Thuần Khiết đoán chừng bị thằng nhãi xấu xa nhìn thấu ý đồ rồi, không khỏi mất mặt:
" Không cười, không cười, tôi đang bội phục lãnh đạo đấy chứ, làm việc không phải bỏ tiền, lại còn nắm thóp của người ta uy hiếp, uy hiếp xong lại làm công tác giáo dục tư tưởng, hại người ta vẫn khiến người ta tâm phục khẩu phục, nợ ơn nợ nghĩa." Cừu Địch xuýt xoa:" Anh Đổng, anh mà không thành lãnh đạo thì thật không còn lẽ trời nữa. Giờ tôi mới hiểu ra, thành công của bất kỳ ai cũng đều không phải là may mắn, chẳng qua là chưa nhìn thấu thôi."
Càng là những lời khó nghe thì càng không thể đả kích được Lão Đổng, Lão Đổng đường đường chính chính nói:" Công tội tốt xấu tự có trong lòng người, ánh mắt của quần chúng sáng suốt lắm, lời nói của cậu không có tác dụng rắm gì hết ... Nói cho cậu biết, tiền của tổ chức không cầm miễn phí được đâu, lần sau có chuyện tới tìm cậu, cậu mà còn giở trò mất tích, cẩn thận tôi cho người chùm đầu bắt cậu về ..."
Lão Đổng chắp tay sau lưng, để lại một lời đe dọa rồi nghênh ngang rời đi, Cừu Địch ở phía sau lưng gọi to:" Cục trưởng Đổng, tôi quyên số tiền này cho nhà nước có được không?"
Chắc chắn là không hi vọng gì rồi, Lão Đổng cười trộm, căn bản không thèm để ý tới Cừu Địch, so với chủ nhiệm Đổng trước kia, thái độ quan cách khác hẳn.
Con người mà, luôn phức tạp, dù quan hệ có thân thiết tới mấy, trong tình cảm luôn khó tránh khỏi bị trộn lẫn những thứ khác. Cừu Địch cầm tờ chi phiếu, một vạn, số tiền này giờ với y mà nói là cái gân gà, nhận lấy rắc rối nhiều hơn lợi ích. Một tay phe phẩy chi phiếu, một tay đút túi quần thong thả đi dạo rời công viên, cũng biết bất kể là phương thức biểu đạt gì, xuất phát điểm của Lão Đổng là tốt, người ở trong hoàn cảnh đó, đừng trông đợi gì quá nhiều vào hắn.
Vừa đi qua cổng công viên, đột nhiên bị người ta quát "này" một tiếng, Cừu Địch đang mải suy nghĩ liền giật mình, định thần nhìn kỹ liền giật mình lần thứ hai. Đới Lan Quân đứng dựa lưng vào bên cổng, cách ăn mặt của cô hôm nay thực sự là khiến nam nhân nóng mắt, chiếc quần jean cạp trễ đang rất thịnh hành, phần bụng dưới chặt bó khiến vóc dáng thêm yểu điệu, thân trên lại là áo thun có cổ, cái áo hơi ngắn lộ ra một đoạn bụng trắng nõn thấp thoáng cùng cái rốn nho nhỏ, khoác thêm chiếc áo jean bên ngoài nữa trông có phần bụi bặm. Phong cách ăn mặc này của Đới Lan Quân hoàn toàn khác trước kia, bớt đi kiêu kỳ cao ngạo, thêm vài phần hoang dại phóng khoáng, chỉ đôi mắt không thay đổi nhiều, nhìn y với vẻ đánh giá, như đang nhìn nghi phạm, Cừu Địch ngạc nhiên tới mức nhất thời mất giọng, sự xấu hổ ngày gặp lại rốt cuộc vẫn phải đối diện.
Xoạt, từ chi phiếu y đang phe phẩy trong tay bị rút mất, Đới Lan Quân cầm xem rồi lại nhìn Cừu Địch. Cừu Địch kiếm đề tài nói:" Tiền thưởng Lão Đổng đưa."
" Vậy em thì sao?" Đới Lan Quân hỏi một câu không đầu không đuôi:
" Em làm sao?" Cừu Địch quan tâm hỏi:
" Em hỏi anh chịu gặp Lão Đổng, sao không gặp em, anh cố ý tránh mặt em phải không? Còn đổi cả số di động nữa." Đới Lan Quân bước tới, tay siết lại, dáng vẻ đó tựa hồ rất muốn tóm cổ áo Cừu Địch chất vấn:
" Anh không muốn em phải khó xử, em lại có bạn trai rồi, hai nhà cũng đã gật đầu đồng ý, chỉ thiếu nhận giấy kết hôn nữa thôi phải không? Ở mảnh đất Nam Cương hoang vu đó cũng đành đi, về tới Bắc Kinh, anh còn sống chết theo đuổi em, em có chịu không?" Cừu Địch cảm nhận được rõ ràng sự do dự của Đới Lan Quân, lãng mạn ấm áp một khi va phải tảng băng hiện thực, dù là ai thì kết quả cũng giống nhau mà thôi:
" Đúng, em có bạn trai rồi, người ta cao hơn anh, trắng hơn anh, đẹp trai hơn anh ..." Đới Lan Quân như gây hấn, dùng chi phiếu ném vào mặt Cừu Địch, tiếp tục nói:" Người ta còn giàu hơn anh, công việc tốt hơn anh, tương lai rộng mở hơn anh ... Dù em có chịu thì anh cũng làm gì có gan mà theo đuổi, xì, chẳng trách tới giờ vẫn không có bạn gái."
Tờ chi phiếu bay đi, vội vàng nhặt lấy, tức giận nhìn Đới Lan Quân, vóc dáng của cô rất tốt, dù cách ăn mặc đổi khác, thế nhưng do thói quen nghề nghiệp, ánh mắt đó khi liếc nhìn người ta, thực sự khiến Cừu Địch nhất thời bị trấn áp.
Nhưng bị trấn áp một giây thôi, Cừu Địch trợn mắt:" Em cố tình khích anh đấy phải không?"
" Khích anh đấy thì làm sao? Giờ anh không cần tránh em nữa đâu, em chẳng thèm nhìn cái mặt anh." Đới Lan Quân quay ngoắt người đi:
Đi rồi, đi thật rồi, chỉ để lại cho Cừu Địch một bóng lưng kiêu ngạo, đột nhiên không có dấu hiệu nào báo trước, Cừu Địch chạy nhanh tới, nắm lấy tay Đới Lan Quân kéo đi, mặc kệ cô la hét, kéo từ ngoài đường kéo vào công viên. Đới Lan Quân ra sức vùng vẫy, mấy lần Cừu Địch suýt bị con cá này quẫy đi mất, liền đẩy cô vào thân cây, mặt kề rất sát, hơi thở nóng hổi cả hai bên phả vào mặt nhau. Đới Lan Quân nghiêng đầu sang bên, nghiêm túc nói:" Em có bạn trai rồi, mời anh tự trọng."
" Anh thì chưa có bạn gái, cướp lấy một cô của người khác cũng có cảm giác thành tự lắm."
Cừu Địch vừa nói hai tay đưa ra ôm lấy Đới Lan Quân, nắm lấy cánh tay cô, hôn xuống, Đới Lan Quân vùng vẫy, phản kháng, nhưng cứ yếu dần, yếu dần, hai tay trở thành vòng qua cổ Cừu Địch, chân nhón lên nhiệt tình đáp lại.
Trong công viên tĩnh mịch, chỉ có cây xanh chứng kiến cặp đôi ngọt ngào đó.