Chương 26: Vòng vèo quanh co mà khó tìm. (4)
Chương 26: Vòng vèo quanh co mà khó tìm. (4)
Bao Tiểu Tam nghe lắng nghe rất chăm chú, càng nghĩ lại càng thấy có lý, giơ ngón cái lên:" Anh Bì, thế nên tôi mới bội phục anh, anh đúng là hiểu nhiều đạo lý thật đấy."
Đinh Nhị Lôi thản nhiên tiếp nhận sự thán phục chân thành từ Bao Tiểu Tam, dù tên này có hơi ngốc, bất kể thiên tài gì cũng cần người xem, cần người đi theo, cần có người ca ngợi mà. Hắn khoác vai Bao Tiểu Tam nói đầy thâm tình:" Trên đời này hiếm có người hiểu được, đồng cảm với tôi ... Tam Nhi, cậu nghe tôi nói, mấy thằng kia cũng chỉ làm bừa thôi, không đáng tin đâu, có kiếm được vài đồng thì sớm muộn cũng hỏng thôi."
" Ấy ấy, anh Bì, chuyện này thì anh không biết rồi, Cừu Địch là đứa tốt lắm, không quen được nó thì bây giờ tôi vẫn còn ăn bữa nay lo bữa mai, làm gì có rủng rỉnh tiền thế này ... Tôi không khoác lác với anh, chúng tôi từng nhận mấy đơn lớn, cái cao nhất lên tới 300 vạn, những lúc một tháng kiếm luôn mấy chục vạn đấy. Tôi về tới quê ấy à, người tới mai mối chen đổ cả cửa ấy chứ ... Nói anh không tin." Bao Tiểu Tam vẫy tay Đinh Nhị Lôi tới gần, lôi kéo người anh em tâm chí còn dao động này:" Cừu Địch nó có mối quan hệ ở bên An ninh quốc gia đấy, hơi bị cứng nhé."
" Tôi thích cậu, nhưng có điểm này tôi không thích, cậu cứ mơ tưởng, không thực tế gì cả." Đinh Nhị Lôi không tin răn dạy:
Bao Tiểu Tam kêu oan:" Á, oan tôi quá, thật mà, chúng tôi quen biết với bên An ninh quốc gia đấy ... chuyện uống ba chai rượu trắng một đêm ngủ bốn em mới là nói dối, anh tin chuyện đấy mà không tin chuyện này là sao?"
Giải thích không ăn thua, Đinh Nhị Lôi không tin lời Bao Tiểu Tam kể, cái gì mà lái xe nổ súng bắn người, vớ vẩn, cái gì mà có quen biết với An ninh quốc gia, bĩu môi. Không muốn nói tới nữa, bộ dạng như thể chuyện nhân tài như Bao Tiểu Tam làm nhầm nghề mới là chuyện đáng tiếc nhất.
Đó là nguyên nhân Cừu Địch nóng lòng kéo theo đoàn đội này hoàn thành một ủy thác, không có lợi ích thì không có gắn kết, bất kỳ đội ngũ nào cũng như thế cả. Bao Tiểu Tam ra sức giải thích:" ... Chuyện này anh không phải lo đâu, nhãn quang của Cừu Địch chuẩn lắm, nếu nó cho rằng chuyện gì có thể kiếm tiền thì nhất định là không thể sai được, trước nay đều thế, thằng đó nhạy với mùi tiền lắm."
Nhắc tới chuyện này khiến Đinh Nhị Lôi còn nghi ngờ hơn, vừa đi vừa nói:" Sao tôi thấy chuyện này chẳng đáng tin gì cả, bỏ ra hai mươi vạn để kiếm cái nón xanh đội lên đầu à?"
" Anh xem anh nói gì thế, nếu như cái nón xanh đó liên quan tới quyền phân phối tài sản của một căn hộ, vậy thì thực sự phải kiếm cho ra. Thời buổi này người ta cần tiền chứ cần gì thể diện, còn sợ đội nón xanh à? Với lại chuyện này khẳng định là có, sống ly thân mấy năm rồi, lại còn là bà chủ, tôi không tin là không có tình nhân, suốt ngày chơi với dưa chuột." Bao Tiểu Tam khẳng định chắc nịch, dựa theo kinh nghiệm của bản thân:
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã tới quán mỳ Sơn Đông rồi, quán hai tầng, tường trắng ngói cong đèn lồng đỏ, trang trí hết sức cổ kính lại có nét gần gũi thân thiết. Hai người thu lại dáng vẻ cười đùa, giống bao thực khách khác đi vào quán.
" Bà chủ có nhà không?" Bao Tiểu Tam vừa đi vào một cái đã hô to, khách trong quán không nhiều, mọi người đều quay sang nhìn:
Trông vậy chứ câu này có gài bẫy bên trong đấy, nếu có người đáp "có" một cái là cái vẻ mặt hung dữ của Bao Tiểu Tam sẽ ngay lập tức biến thành tươi cười hô: Cho hai bát mỳ nhé! Thế là đỡ mất công phải dò hỏi người ta dễ sinh nghi, tên này trông cái mặt ngu mà có rất nhiều thủ đoạn không ai ngờ đâu, dễ bị hố như chơi.
Không ngờ kịch tính đột biến, bà béo to lớn như trái núi đang dọn dẹp ở phía sau quầy ngẩng đầu lên, giọng ông ổng:" Sáng sớm ngày ra là hét cái gì thế? Tìm bà chủ làm cái gì hả?"
" Chị là?" Đinh Nhị Lôi giật nảy mình, nữ nhân đó phải cao gấp rưỡi hắn, chưa hết chưa hết, lại to béo gấp đôi, hai cái thứ rung rinh trước ngực còn to hơn cả bát mì ở trong quán, cái gương mặt này vì sao lại trông quen thuộc như thế cơ chứ:
" Không có bà chủ, tôi chính là chủ." Bà béo không nể mặt hai tên trông dáng vẻ thô bỉ đó:
" Hai bát mỳ, thịt bò, mỗi người một đĩa dưa chuột." Bao Tiểu Tam cười hì hì, không dám to tiếng nữa:
" Hồng Nhi, hai bát mỳ, thịt bò, mỗi người một đĩa dưa chuột." Bà chủ lớn tiếng rống lên, sau khi nghe trong bếp đáp lại thì tiếp tục gẩy bàn tính, chẳng biết do thói quen hay là muốn cho phù hợp với không khí của quán nên vẫn dùng thứ đồ cổ đó:
Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi hết sức dè dặt ngồi xuống bên bàn, vì cả hai nhận ra rồi, đó chính là mục tiêu của bọn họ: Doãn Tuyết Phi.
" Không nhầm chứ?" Đinh Nhị Lôi nhất thời chưa thể tiếp nhận được hiện thực tàn khốc này, cái tên thì mỹ miều, hình dạng thì bà béo, chênh lệch quá lớn:
" Không sai đâu." Bao Tiểu Tam đã chụp trộm vài tấm rồi, nhỏ giọng:" Hình ảnh giống như người ủy thác cung cấp, chẳng qua là chênh lệch có khoảng trăm cân mà thôi."
" Thế này thì lý hôn là bình thường, không ly hôn mới là bất thường, tôi rất đồng tình với người ủy thác, ngủ với cô ta có khác gì ôm con lợn nái hơn hai trăm cân ngủ cùng đâu, không biết phải cần bao nhiêu dũng khí mới làm được chuyện đó." Đinh Nhị Lôi nói xong thì mặt cũng tái đi, vì hắn và Bao Tiểu Tam cùng nghĩ tới một chuyện còn bi thảm hơn:
" Xong rồi, vụ làm ăn này hỏng là cái chắc rồi." Cả hai gần như cùng nói một lúc:
Chứ sao nữa, cái bà béo tuổi già xuống sắc toàn thân mỡ màng này đến ra ngoài bắt xe cũng bất tiện đừng nói gì tới chuyện ngoại tình.
Thôi rồi, đi uổng công rồi, chuyến này không kiếm được tiền thì chớ lại còn phải tự mình đóng góp mấy bát mỳ nữa, hai tên gián điệp thương nghiệp lại còn nhanh chóng phát hiện ra, bà béo này không chỉ béo thôi đâu mà còn cực kỳ hung dữ, mỳ còn chưa lên bàn đã chửi mắng nhà bếp tới mấy lần rồi.
Hai người mang tâm tư giống nhau, ăn nhanh nhanh cho xong rồi chuồn, đỡ phải nhìn người mà phiền lòng.