Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 608 - Chương 27: Cái Thế Giới Muôn Màu Muôn Vẻ. (1)

Chương 27: Cái thế giới muôn màu muôn vẻ. (1) Chương 27: Cái thế giới muôn màu muôn vẻ. (1)

Ưu điểm duy nhất của cái quán mỳ này chính là ... mỳ thực sự rất ngon, sợi mỳ to bản dai nhai sùn sụt, sốt đậu tương ngọt đậm, bát mỳ to, muc rất đầy, hai người ăn ngon lành. Bao Tiểu Tam ăn rất nhanh, mãi thấy Đinh Nhị Lôi ăn mỳ mà không ăn dưa góp, thúc giục hắn ăn nhanh lên còn về, vừa nói vừa gắp miếng dưa chuột cho vào mồm.

Đinh Nhị Lôi nhìn Bao Tiểu Tam nhai dưa chuột rau ráu, tư duy vặn vẹo, đẩy đĩa dưa chuột của mình sang, bảo Bao Tiểu Tam ăn nhiều vào.

Ăn thêm được một lúc, có lẽ bị lương tâm khiển trách, không đành lòng nói: " Tam Nhi, tôi nhớ tới câu mà cậu nói khi nãy ... Số dưa chuột này liệu bà béo kia có dùng qua rồi không?"

Ặc ặc ặc ... Bao Tiểu Tam bị dưa chuột mắc vào khí quản rồi, mắt muốn lồi cả ra, ho một tràng mời phụ ra được miếng dưa chuột, vẻ mặt căm hận tới tột cùng tuyên bố:" Nhị Bì, từ nay trở đi, tôi và anh tình nghĩa chấm dứt."

" Cậu xem cậu nói kia, tôi chỉ nói thế thôi, biết đâu không phải thì sao ... Thôi cậu ăn đi." Nhị Bì u oán nói, rõ ràng là sinh ám ảnh tâm lý với dưa chuột rồi:

Bao Tiểu Tam tức lắm, ba bát mỳ sang bàn khác ăn một mình, không ăn với hắn nữa.

Ngày thứ hai sau khi đoàn đội khai trương, cả hai tuyến đều gặp bất lợi, tuy nói muốn chuyện thuận lợi như ý là rất khó, nhưng không ai ngờ được lại bại triệt để như thế, ngay cả tình cảm cộng sự vừa kiến lập nên cũng xuất hiện vết nứt.

Khi Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi nghe tới chuyện Cừu Địch hồ đồ thế nào đi một chuyến bán mất cả xe thì bệnh tâm lý liên quan tới dưa chuột của hai người chẳng hiểu sao đồng loạt biến mất, cười tới rách cả miệng. Tới ngay cả Cảnh Bảo Lỗi cũng gia nhập vào đội ngũ cười trên đau khổ của người khác, ba người vừa cười vừa nhìn cái bản mặt xúi quẩy của Cừu Địch, cười càng tợn. Niềm vui này còn thú vị hơn cả vào quán bar ghẹo gái, cười cho Cừu Địch đỏ cả mặt, nửa ngày trời không nói ra được câu nào.

" Đủ rồi, đủ rồi, dù sao tôi cũng muốn đổi cái xe đó, có còn chở hàng nữa đâu, vừa tốn xăng lại vừa vướng viu, lái xe to thế làm quái gì, đợi tôi mua con xe ngon lành đếch cho các cậu ngồi xem ai cười ai." Cừu Địch cắt ngang trò cười của ba tên khốn:" Các anh thì sao, có chuyện gì?"

Nhắc tới chuyện này, Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi nhìn nhau một cái, không ai bảo ai cùng ôm lấy đối phương:" Nhìn thấy chưa? Vợ Tôn Chí Quân to bằng chúng tôi ôm nhau đấy."

" Ngực bự thế này này, phải cỡ hai cát bát tô ấy." Bao Tiểu Tam lấy tay minh họa hết sức khoa trương:

" Còn cao hơn cả Tam Nhi nữa." Đinh Nhị Lôi bổ xung:" Dán râu vào là thành Trương Phi."

" Giọng còn to hơn cái xe nát của mày." Bao Tiểu Tam đưa ra so sánh trực quan nhất:

" Tính tình lại hung dữ, chúng tôi chỉ ăn một bát mỳ nghe bà ta chửi nhà bếp, chửi nhân viên tới tám lần." Đinh Nhị Lôi rùng mình xòe tám ngón tay ra, thể hiện mình đếm rất kỹ:

Thế nên kết quả rất dễ dàng suy ra: Dữ như sư tử Hà Đông.

Tưởng tượng mà xem, loại nữ nhân cực to, cực béo, cực xấu, cực dữ như thế thì làm sao có chuyện ngoại tình cho được? Ngay cả thứ quỷ đói trong sắc giới như Bao Tiểu Tam, Đinh Nhị Lôi còn khiếp đảm thành ra như thế, nói gì tới người bình thường.

" Hiểu rồi, chẳng trách chồng cô ta sống chết muốn nghĩ cách ly hôn." Cảnh Bảo Lỗi nói xong lại có chút băn khoăn, hỏi Cừu Địch:" Cậu có thấy hình như sai ở đâu rồi không? Sao tôi thấy người chồng kia cố ý gây sự cô ta, sau đó kiếm mấy khẩu súng là chúng ta ra mặt bắn thay cho hắn nhỉ?"

" Phương thức không hợp lý tí nào, thuê chúng ta giết người bịt miệng còn có thể hiểu được, bảo chúng ta đi tìm chứng cứ ngoại tình của cô ta thì thật là vô lý, hắn có ý đồ gì, chơi chúng ta à?" Đinh Nhị Lôi lẩm bẩm:

" Không thể nào, hắn trả tiền rồi cơ mà." Bao Tiểu Tam nói:

" Đồ ngốc, đó là tiền đặt cọc rồi, cậu không làm được cái gì thì gần như phải trả lại hết, người ta là thổ địa ở thủ đô, không bắt chẹt cậu là may rồi, cậu còn muốn quịt tiền của người ta à?" Cảnh Bảo Lỗi mắng:

" Thế tức là sao?" Bao Tiểu Tam ngơ ngác nhìn Đinh Nhị Lôi:

Đinh Nhị Lôi bực mình:" Tức là dưa chua khú luôn rồi, hỏng rồi chứ sao!"

Vừa nghe thấy chữ "dưa" là Bao Tiểu Tam sáng mắt lên, Đinh Nhị Lôi cuống quít giải thích:" Tôi nói dưa khú, không nói dưa chuột."

" Đấy, vừa nói đấy." Bao Tiểu Tam hưng phấn chỉ Đinh Nhị Lôi đang kinh hoàng che miệng, bị hắn lột mất ví tiền lấy ra 300 đồng cho vào túi của mình:

Đinh Nhị Lôi bấy giờ mới biết là mắc bẫy, liên tục vả vào mồm mình, ngu này, ngu này.

Cảnh Bảo Lỗi không hiểu hai người này chơi trò gì, hỏi ra mới biết là bọn họ đánh cược với nhau, ai mà nhắc tới dưa chuột là phải trả tiền. Không nói đã đành, nói tới là thêm bực, Đinh Nhị Lôi chỉ mặt Bao Tiểu Tam:" Cậu cố ý dụ tôi nói ra phải không?"

" Nói cái gì?" Bao Tiểu Tam trưng ra cái bản mặt ngáo ngơ chẳng hiểu gì cả:

" Thì nói dưa ..." Đinh Nhị Lôi phanh kịp, lần nữa chỉ mặt Bao Tiểu Tam, tức không nói thành lời:" Thôi, coi như tôi xui xẻo, không nói tới cái que dài màu xanh đó nữa."

Không dụ được lần thứ hai, có điều Bao Tiểu Tam thắng được 300 đồng, tâm tình cũng tốt lắm rồi, lấy ra bộ bài rủ rê mọi người chơi. Cừu Địch không có hứng thú, ba người kia liền chơi đấu địa chủ, vừa chơi vừa đợi người cuối cùng tới.

Nơi tụ tập của bọn họ chính là nhà Đinh Nhị Lôi, nơi này cuối ngõ cụt, vừa vắng vẻ, lại lộn xộn, xa những khu vực sầm uất, vừa rẻ lại vừa thực tế, diện tích lại rộng rãi. Khi ba tên kia hò reo cãi vã nhau chơi tưng bừng thì Cừu Địch nằm bên cửa sổ chợp mắt nhưng không phải ngủ mà đang suy nghi, thi thoảng lại xem số ảnh ít ỏi mà Đinh Nhị Lôi, Bao Tiểu Tam chụp được. Ảnh đã phản ánh vô cùng rõ ràng tình trạng của đối phương rồi, đem so với ảnh chụp của Tôn Chí Quân ngày hôm đó, trong nhà có người vợ như thế này, không chịu nổi muốn ly hôn cũng là hợp tình hợp lý, nhưng dùng loại phương thức đó để lý hôn thì lại hết sức vô lý.
Bình Luận (0)
Comment