Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 609 - Chương 28: Cái Thế Giới Muôn Màu Muôn Vẻ. (2)

Chương 28: Cái thế giới muôn màu muôn vẻ. (2) Chương 28: Cái thế giới muôn màu muôn vẻ. (2)

Nghĩ không sao ra được nguyên cớ, cho nên Cừu Địch không nghĩ nữa, dứt khoát ngồi bật dậy, thay chiếc di động rồi ra ngoài cửa tránh tiếng ồn từ mấy tên kia rồi gọi điện cho Tôn Chí Quân. Bên kia vừa nhận máy một cái liền nghe thấy tiếng ồn ào, giống như đang trên bàn tiệc chuốc rượu nhau. Bên kia a lô mấy lần, ồn quá chẳng nghe thấy gì, mãi mới nhận ra thân phận của Cừu Địch:" À, tôi nhớ rồi, nhanh thế, đã có kết quả rồi kia à?"

" Không phải thế, ông chủ Tôn, tôi thấy ủy thác của anh có vấn đề đấy." Cừu Địch nói thẳng luôn:

" Có vấn đề gì chứ, tôi bỏ tiền ra thuê người, các cậu nhận tiền làm việc, đúng không?" Tôn Chí Quân giọng điệu thổ hào đặc sệt:

" Có điều không đúng đấy, vợ của anh ... Không phải tôi nói lời khó nghe chứ, cô ấy thể trọng phải trên 100 kg đúng không? Tính tình nóng nảy, hơi chút là chửi mắng người khác, đúng không? Tướng mạo thì không phải nói nữa, chắc chắn là không xứng với anh một chút nào cả." Cừu Địch thăm dò, hi vọng có nhầm lẫn gì đó:

" À, đúng rồi đấy, tôi biết chứ ... tuy hơn một năm rồi tôi chẳng gặp cô ta nhưng mà chắc không thay đổi bao nhiêu đâu." Tôn Chí Quân thắc mắc:" Ý anh là gì thế?"

Vậy đúng là không phải Doãn Tuyết Phi thay đổi sau khi hai người họ ly thân, Cừu Địch lựa chọn câu từ tử tế nhất để nói:" Ý tôi là, anh thấy vợ anh như thế mà có khả năng ngoại tình sao? Đó là tướng mạo vô cùng an toàn, dứt khoát không có ai nhòm ngó."

" Chuyện này ... Tôi thực sự không biết bây giờ cô ta đã hơn 100 kg, vậy cậu nói xem phải làm sao?"

" Sao lại là tôi nói phải làm sao?" Cừu Địch bắt đầu bực mình rồi:" Tôi đã nói thẳng ra rồi còn gì, ủy thác này không thể hoàn thành được, vì đó là chuyện căn bản không tồn tại, đúng không? ... Thôi, tôi sẽ trả anh toàn bộ tiền đặt cọc, ngay cả chi phí chúng tôi cũng không cần nữa, coi như chúng tôi tự chịu, ủy thác này chấm dứt ở đây."

" Ấy ấy khoan ..." Kỳ rồi, bên này muốn trả tiền, bên kia lại không cho, Tôn Chí Quân rối rít ngăn cản, có vẻ đã chạy ra chỗ yên ắng hơn để tiếp tục:" Sao có thể thế được chứ, dù sao thì cậu cũng không quen tôi, đúng không?"

" Đúng, không quen."

" Tôi cũng không biết các cậu là ai, đúng không?"

" Đúng, chúng ta chưa từng gặp nhau." Cừu Địch phủ nhận, chuyện này giao hẹn từ đầu, việc thành hay không, hai bên coi như không quen biết:

" Thế chẳng phải xong rồi à, chuyện ly hôn giữa tôi và vợ tôi đã nhùng nhằng mấy năm trời, đi theo con đường bình thường đoán chừng không cách nào giải quyết được. Đặc biệt là em vợ tôi còn làm ở tòa án, mỗi lần tôi nộp đơn ly hôn là hắn lại can thiệp, trừ hỏa giải chỉ có hòa giải, căn bản không có cơ hội ra tòa ... Mà hòa giải cũng là do thằng em vợ tôi hòa giải ... Cậu nói xem tôi chọc vào nổi không? Cậu gặp rồi thì cũng hiểu rồi đấy, cô ta muốn trì hoãn cho tới chết ... Tuổi xuân tươi đẹp của tôi đều cùng cô ta giảm béo rồi." Tôn Chí Quân kể lể đau khổ trong điện thoại:

" Khoan khoan, anh nói thế để làm gì, loại chuyện điều tra này không thể nói ra, chúng tôi cũng không có tiếng nói gì ở tòa án." Cừu Địch gạt đi, sao càng lúc càng phiền phức thế này:

" Nói thế mà cậu còn chưa hiểu à, tôi bỏ ra nhiều tiền như thế chính là để cậu nghĩ cách, cách gì cũng được, chỉ cần kiếm ra lỗi của cô ấy để tôi có thể đường hoàng ly hôn là được rồi ... Các cậu không phải là chuyên làm mấy chuyện trộm gà bắt cho hay sao? Chuyện này làm sao làm khó các cậu được chứ. Với lại cô ta không ngoại tình thì các cậu kiếm người giúp cô ta ngoại tình cũng được ... Lần này tôi quyết tâm rồi, nhất định phải sống mái với cô ta, phải ly hôn cho bằng được, tôi bỏ tiền lớn như thế là để các cậu giúp tôi ly hôn thành công."

Tôn Chí Quân lần này không mập mờ che giấu dụng ý của mình nữa, các người có muốn tiền không, muốn thì nghĩ cách giúp tôi đi, còn rất thiện chí nhắc nhở:" Người anh em này, tôi nhắc nhở cậu, phải chú ý an toàn đấy, tôi nhờ người tới thương lượng hòa bình với cô ta, cơ bản cô ta đều đánh đuổi khỏi nhà, sau đó lại tìm tới tôi kiếm chuyện ... Thế nên nếu cậu nghĩ có thể thông qua nói chuyện để giải quyết hòa bình thì quên đi ... Tóm lại, tôi không thiếu tiền, tôi chỉ thiếu tờ giấy ly hôn thôi, cậu làm cách nào thì làm miễn giúp tôi ly hôn là được, 20 vạn đó sẽ là của cậu, thế nhé tôi cúp máy đây còn đang dở việc."

Cho dù là thần kinh cường đại, đi nhiều thấy nhiều vẫn bị vợ chồng này làm sốc.

Công việc này biến thành cái quỷ gì đây, mặc dù hơi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu nhưng thể phủ định, đây chính là cơ hội để kiếm 20 vạn, vụ này còn chưa hỏng.

Đầu óc Cừu Địch xẹt qua vài phương pháp, mắt liếc về ba tên đang chơi đấu địa chủ, y biết, đoàn đội hiện giờ của mình có khả năng làm được việc này. Ví như biện pháp của lưu manh đường phố, thuê vài tên công nhân thất nghiệp tới quấy rối quán, không cho cô ta làm ăn, sau đó có thể dùng chuyện này để đàm phán ly hôn, không phải là không thể.

Có điều Cừu Địch nhanh chóng phủ định kế hoạch này, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, đó là sự khác biệt giữa người lọc lõi và kẻ cặn bã, không phải vì người thông minh hơn chuyện gì cũng làm, mà vì họ biết sợ, cho nên biết chuyện gì không thể làm.

Cho nên chuyện này mới thành nút thắt khó giải, làm theo cách bình thường thì không ăn thua, làm theo cách không bình thường lại không chấp nhận được, ít nhất trong lòng Cừu Địch không chấp nhận được.

" Cừu Địch, ra mở cửa đi ..." Đinh Nhị Lôi đang đánh bài gọi to:

Tiếng gọi của hắn làm Cừu Địch sực tỉnh, y đi bộ xuống lầu, mở cửa, Thôi Tiêu Thiên tới muộn ưu nhã xuất hiện ở nơi vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn này, vẫn kiểu ăn mặc như nghệ thuật gia, quần jean áo da đen, trên người đeo mấy thứ phụ kiện cầu kỳ, lịch sự xin lỗi:" Xin lỗi, tôi tới muộn."

" Với giao thông của thủ đô, muộn một tiếng không tính là muộn." Cừu Địch đóng cánh cửa sắt lại, cũng khách khí nói:" Đáng lẽ phải xin lỗi là tôi mới đúng, để anh phải tới nơi bẩn thỉu thế này."

" Không cần, tôi cũng ở loại nơi này mà ra, tới đây lại còn có cảm giác thân thiết ấy chứ ... Tôi không có nhiều thời gian, buổi tối còn có chuyện phải làm, không thể ở đây lâu được." Thôi Tiêu Thiên vừa đi vừa nói:
Bình Luận (0)
Comment