Chương 29: Cái thế giới muôn màu muôn vẻ. (3)
Chương 29: Cái thế giới muôn màu muôn vẻ. (3)
Thôi Tiêu Thiên thật sự không có vẻ gì là không thoải mái với chỗ ở của Đinh Nhị Lôi, tò mò ngó nghiêng xung quanh quan sát, nhìn tường cao lại nhìn ban công phía sau, khi được Cừu Địch cho biết từ nhà có thể nhảy qua cái ngõ khác thì gật gù tâm đắc lắm, quả nhiên là chung nghề cùng tư duy, chưa vào nhà đã tìm lối thoát rồi.
" Anh đi xe tới à?" Cừu Địch hỏi, được câu trả lời khẳng định thì thuận miệng nói:" Vừa vặn lát nữa đưa tới ga tàu điện ngầm nhé."
Thôi Tiêu Thiên thoải mái gật đầu:" Không thành vấn đề."
" Chỗ tôi thì lại có chút vấn đề, hình như anh không có chút hứng thú vào với tiến triển của chúng tôi nhỉ, hoặc là anh cũng không có hứng thú nào với đoàn đội này luôn." Cừu Địch nhìn ra tên này căn bản không quan tâm gì cả, gặp mặt một lúc rồi mà hắn chẳng hỏi han gì tới công việc:
" Anh thì đi qua đi lại ngoài sân, bọn họ thì ở trong phòng đánh bài, thế là đã quá đủ nói lên các anh chẳng có thu hoạch gì rồi, nếu tôi còn cố hỏi, chẳng phải để anh mất mặt à?" Thôi Tiêu Thiên cười nói:
Cừu Địch có chút bất ngờ :" Chỉ thế thôi mà anh đã suy đoán ra chúng tôi không có thu hoạch gì?"
" Đúng thế, với tính cách mấy người kia, phàm là có chút khả năng là đã cùng nhau thương lượng làm sao để lấy được tiền rồi, tâm tư nào nữa mà đi đánh bài. Còn anh chẳng phải đi qua đi lại như thế, đúng chứ?"
Có lý, cực kỳ có lý, đánh giá của Cừu Địch với người này lại cao hơn một bậc, khả năng tư duy, khả năng quan sát đều cao hơn người bình thường, bảo sao người ta biến thái như vậy.
" Tôi thì đoán ra anh mang tới cho chúng tôi niềm vui bất ngờ." Cừu Địch đi bên cạnh nói:
" Làm sao anh nhìn ra được?" Tới lượt Thôi Tiêu Thiên ngạc nhiên:
" Vì nếu không có gì thì anh đã ngang hàng với mấy người chúng tôi, thế thì chẳng có tâm tình nào để quan sát suy luận, đúng chứ."
" Ha ha ha, đúng là như thế thật." Thôi Tiêu Thiên tán thưởng, đẩy cửa vào:
Ba người kia đang chiến đấu tưng bừng nhất thời không để ý tới hai người họ, nhìn một lúc Thôi Tiêu Thiên nhận ra sở trường của Cảnh Bảo Lỗi, hai tên ngốc Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi mặt đã dán đầy giấy, trên mặt Cảnh Bảo Lỗi thì không có tờ giấy nào, cách ném bài làm người ta hoa mắt đó, cho dù là người ngoài nghề cũng thấy mỹ cảm. Thế là đủ biết rồi, muốn thắng được Cảnh Bảo Lỗi, cộng IQ hai tên kia lại còn chưa chắc.
" Đừng chơi nữa, cậu ta xuất thân tổ chức đánh bạc, ông trời là thân thích của cậu ta." Cừu Địch nhắc nhở:
Bao Tiểu Tam cụt hứng ném bài xuống đất, hung dữ mắng:" Chó chết Bảo Đản, để tao thắng một lần thì chết à?"
" Đương nhiên rồi, sẽ làm cậu mừng chết chứ sao?" Cảnh Bảo Lỗi cười ha hả:
" Oa, Bảo Đản, không nhìn ra nhé, hôm nào đó dạy tôi đi, cậu không biết tôi đã thua bởi cái trò này tới mấy nghìn vạn, xót xa vô cùng." Đinh Nhị Lôi reo lên như phát hiện kho báu:
" Anh mà có mấy nghìn vạn để mà thua à? Vậy thì tôi đúng là sợ chết khiếp rồi đấy." Cảnh Bảo Lỗi không tin, hắn chẳng lẽ không nhận ra được đâu là loại con bạc khát nước:
" Thì nói vui thôi không được à?" Đinh Nhị Lôi cười hì hì:
Bao Tiểu Tam suýt tưởng thật, tức giận giật bài của Đinh Nhị Lôi, thu dọn lại. Cừu Địch thì kéo Cảnh Bảo Lỗi qua một bên, nhường chỗ ngồi cho Thôi Tiêu Thiên. Thôi Tiêu Thiên nghe chuyện Hách Lệ Lệ có khả năng là kẻ lừa đảo hôn nhân thì bình thản nói:" Rất bình thường, hôn nhân vốn là lừa gạt lẫn nhau còn gì, một bên nói tình cảm sẽ tồn tại cùng đất trời, một thì bảo là đến khi biển cạn đá mòn, vì sao lấy trời, đất, biển, đá ra để thề, vì toàn là thứ không đáng tiền."
Nghe nói chuyện giữa Tôn Chí Quân và Doãn Tuyết Phi thì hắn đánh giá thế này:" Rất bình thường, hôn nhân chính là hai bên tổn hại cho nhau, cô hại tôi hao tâm tổn trí thì tôi hại cô sống không bằng chết. Tình yêu không thể kéo dài cả đời, nhưng hận chắc chắn là có thể đời đời kiếp kiếp."
Bốn người còn lại nghe mà vi vu trong gió lạnh, nghe người ta nói kìa, chỉ thiếu điều dán hai chữ biến thái lên mặt nữa mà thôi.
Cừu Địch truy hỏi:" Còn anh thì thế nào, đôi Mã Ngọc Quyên có phát hiện gì không?"
Nếu phát hiện đôi nào có khả năng kiếm ra tiền thì sẽ dốc toàn bộ đội ngũ vào, nhưng vợ chồng Mã Ngọc Quyên thì Cừu Địch thấy là đôi ít có khả năng nhất, cô gái mặt mày tiều tụy, động nói là khóc đó, nếu thực sự tra ra được chồng ngoại tình, e rằng cô ta sẽ suy sụp mất, y không muốn thấy điều đó.
Nhưng ông trời rất ác, phàm sợ cái gì thì cái đó sẽ thành sự thật, Thôi Tiêu Thiên bình tĩnh nói:" Có, chồng của Mã Ngọc Quyên là Lý Dương chắc chắn đã ngoại tình."
" Oh my god, tôi ngửi thấy mùi tiền rồi." Đinh Nhị Lôi nhảy cẫng lên:
" Ha ha ha, tôi nhìn thấy một đôi chân đang từ từ dạng ra rồi, ha ha ha." Bao Tiểu Tam cũng hớn hở:
Hai tên chết tiệt đó vui sướng cắt ngang câu chuyện của Thôi Tiêu Thiên làm hắn khó chịu, Bao Tiểu Tam nhận ra, vội vàng nói:" Xin lỗi, quên mất anh không thích nữ nhân, có điều cũng thế mà, anh kiếm nam nhân thì cũng phải tốn tiền chứ?"
Thôi Tiêu Thiên đùng đùng nổi giận, chỉ tay mắng chửi:" Một đám biến thái, còn lấy chuyện đời tư của người ta ra đùa cợt, có tin tôi biến mất ngay không?"
Cả đám sững sờ, không ngờ Thôi Tiêu Thiên phản ứng mạnh như thế, ông anh chớ quên mình chụp trộm dưới váy người ta đấy, cái đó không đồi bại, không biến thái, không xâm phạm đời tư của người ta à?
Có điều vì đảm bảo đoàn kết đội ngũ, Cừu Địch ra mặt nhận bọn họ là biến thái, không cho ai nói nữa.
Hết dỗ dành lại an ủi, khó khăn lắm mới làm cho Thôi Tiêu Thiên nguôi giận, hắn móc túi lấy ra một cái máy ảnh kỹ thuật số, mở mấy bức hình chụp trong đó ra. Đúng là dân chuyên nghiệp, chỉ nhìn hình ảnh cũng đủ xâu chuỗi thành câu chuyện rồi.
7 giờ sáng rời nhà, chồng của Mã Ngọc Quyên là nam tử trông cũng không tới mức đẹp trai, đi một chiếc Huyndai khá bình thường.
Chỗ làm ở gần Lục Lý Kiều, cách nhà chừng 21 km, đúng 9 giờ tới công ty, giữa đường còn đi qua tiệm hoa. Thôi Tiêu Thiên chụp được cảnh Lý Dương ôm một bó hoa.
Xem qua ảnh thì không có chỗ nào đáng ngạc nhiên cả, chỉ bất ngờ một chỗ là không ngờ Thôi Tiêu Thiên còn vào được công ty thiết kế trang trí nhà của Lý Dương, còn trò chuyện với nhân viên thiết kế. À quên chưa nói, cái công ty nhỏ này do chính Lý Dương mở.
Sau đó là buổi chiều hết giờ làm, lái xe đi, chấm hết.