Chương 39: Đèn màu đủ sắc đủ sắc hoa mắt người. (1)
Chương 39: Đèn màu đủ sắc đủ sắc hoa mắt người. (1)
Khổng Tử nói: Người hiểu biết đạo lí không bằng kẻ thích đạo lí, thich đạo lí không bằng thi hành đạo lí làm vui. Khi một người điều tra tới mức lấy thăm dò đời tư người khác làm thú vui thì đó là chuyện rất khủng bố.
Thôi Tiêu Thiên chắc chắn là loại người đó, Bao Tiểu Tam cũng là loại người đó, cho dù Cảnh Bảo Lỗi và Đinh Nhị Lôi không phải là loại người đó, có điều khi bọn họ phát hiện ra lạc thú trong chuyện này, cái cảm giác hưng phấn khi đào bới bí mật của người khác sẽ khiến họ vứt hết tiết tháo, trở nên dũng cảm tiến bước không quay đầu. Huống hồ tiết tháo trên người bọn họ vốn có là bao đâu.
Vì thế chuyện theo dõi điều tra diễn ra vô cùng thuận lợi.
Ngày thứ ba, Thôi Tiêu Thiên đưa theo Cảnh Bảo Lỗi đeo bám Lý Dương suốt một ngày. Tên Lý Dương này bề ngoài chắc chắn là một người chồng gương mẫu, thức khuya dậy sớm làm việc, một ngày đi tới ba nơi công trường trang trí, sự nghiệp đúng là có thành tựu. Theo như điều tra của Thôi Tiêu Thiên về thu chi trong tài khoản của hắn, thu nhập một tháng của Lý Dương là 10 vạn, đã bước vào hàng ngũ trung lưu rồi, nếu không cũng không có chuyện no cơm ấm cật sinh dâm dục được.
Rất nhanh bám theo 48 tiếng liền bắt được một lần hormone mất cân bằng của Lý Duong, tên này là người hiểu lãng mạn, cách hai ngày lại hẹn cô gái kia, hai người tranh thủ thời gian buổi trưa thứ bảy, đi uống cà phê, dạo qua hai trung tâm mua sắm, sau đó lại tới công viên, nhưng mà không đi vào công viên. Xe đỗ ở một nơi vắng vẻ, hai người ở trên xe hôn nhau say đắm, ảnh hôn hít đó được camera phân giải cao của Thôi Tiêu Thiên bắt trọn. Hình ảnh cực kỳ sắc nét, hai chiếc lưỡi đưa ra ngoài mơn trớn nhau, gương mặt ông chủ Lý rất rõ ràng, nhưng lại không nhìn thấy bàn tay hắn, chỉ thấy trước ngực nữ nhân kia nhô lên bất thường ... À cái tay chui vào đó xoa dịu đói khát rồi.
Người ngoài nghề khả năng không tưởng tượng nổi chụp kiểu gì, ngay cả Cảnh Bảo Lỗi ngồi trong xe mà còn thấy hoang mang, khoảng cách giám thị lên tới mấy chục mét, xe của họ còn không dừng lại mà chầm chậm đi ngang qua, Thôi Tiêu Thiên ngồi ở ghế phụ lại đắc ý búng tay, thế là chụp vào máy vi tính rồi.
Tên biến thái này đúng là thứ cuồng nhìn trộm mà, hắn hưng phấn chỉ nữ nhân kia làn da không tệ, cúc áo cởi hai cái, trước ngực trắng nõn nà thế này, không nhìn thấy mấy vết sạm da, chứng tỏ tuổi còn trẻ. Cảnh Bảo Lỗi nhìn bức ảnh quá rõ nét như thế hơi chột dạ:" Để Phiến, máy ảnh để ở đâu vậy?"
Thôi Tiểu Thiên cười chỉ lên trên.
À hiểu rồi trên nóc xe hình như có lắp đặt đèn chiếu sáng, xoay được góc 30 độ, căn bản không cần tốn công sức, chỉ cần đi qua bên cạnh, đôi gian phu dâm phụ đang say trong men tình đã hiện lên trên laptop rồi.
" A, lợi hại, lợi hại, không thua kém gì trang bị của An ninh quốc gia." Cảnh Bảo Lỗi nhớ lần cùng Quản Thiên Kiều, Cừu Địch xem đón Trang Uyển Ninh từ cục bảo mật ra, bọn họ cũng đỗ cách mấy chục mét, nhưng khi đó là xem ghi hình trực tiếp luôn, không phải chỉ chụp ảnh:
" Cậu thấy trang bị của An ninh quốc gia rồi cơ à?" Thôi Tiêu Thiên tỏ ra bất ngờ:
Cảnh Bảo Lỗi giật mình, chết rồi, câu vừa xong không nên nói, che đậy:" Chưa từng thấy, tôi ví dụ thôi mà."
" Không thể so với nhau được, tôi nói cho cậu biết, trừ trang bị quân sự ra, về lý luận thì luật pháp không cho phép sử dụng loại đồ chụp trộm này, cho nên khiến trình độ giám sát của các cơ quan chấp pháp lạc hậu hơn nhiều dân gian." Thôi Tiêu Thiên đắc ý khoe:" Trừ khi thực sự cần thiết, bọn họ không biết luật còn phạm luật đâu, tất nhiên không thể công khai."
" Thế nên mới bảo anh lợi hại, ngay cả bố trí ống kính cũng biến thái như thế." Cảnh Bảo Lỗi khen:
" Biến thái à? Ý cậu là phải như thế này mới là bình thường sao?" Thôi Tiêu Thiên cho chiếu lên màn hình một bức ảnh:
Cảnh Bảo Lỗi đỗ xe lại bên đường xem, đó là loạt ảnh hoàn chỉnh mô tả lại cuộc sống của Lý Dương.
" Ví dụ như tên Lý Dương này, cậu nghĩ cuộc sống của hắn thế nào? Công việc của hắn là cò kè mặc cả, xẻo được ai thì xẻo, tiết kiệm được xu nào thì tiết kiệm. Hết giờ làm không về, lén lút đi tìm một em gái. Nhìn em gái kia say đắm như thế, tôi đoán tám phần thằng cha này không nói là mình đã có gia đình, cho dù nói thì cũng sẽ nói là cuộc sống gia đình mình thiếu thốn tình cảm ... Ra ngoài tiêu diêu suốt một ngày, trở về còn ứng phó với vợ, thể hiện mình yêu vợ thương con thế nào. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, bất kể trên giường hay dưới giường, hắn đều dối trá ... Theo cậu thì đó là cuộc sống bình thường à?" Thôi Tiêu Thiên khinh bỉ:
" Cũng phải thôi, trong mắt biến thái thì người khác đều không bình thường." Cảnh Bảo Lỗi cười ha hả:
" Không phải như thế." Thôi Tiêu Thiên lắc đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Cảnh Bảo Lỗi, môi dưới hơi chu ra, giọng trở nên hết sức ôn nhu:" Tôi thấy cậu hết sức bình thường đấy."
" Không, không, tôi không bình thường chút nào đâu." Cảnh Bảo Lỗi cuống cả lên, vội vàng khởi động xe phóng vội đi:
Thôi Tiêu Thiên cười phá lên, vẫn nhìn Cảnh Bảo Lỗi với vẻ tán thưởng, cái điệu cười vừa dâm đãng lại vừa phóng đãng, làm Cảnh Bảo Lỗi rợn hết cả người, lần sau nhất quyết không đi cùng tên này nữa ...
Khi ngày thứ tư sắp kết thúc, Bao Tiểu Tam cũng có thu hoạch.
Hắn và Đinh Nhị Lôi tới Thông Châu, theo dõi công ty xe hơi của chồng Hách Lệ Lệ hai ngày, Hậu Hải Phong ra ngoài một cái là theo dõi, đúng là phát hiện ra chút việc. Hơn nữa hết sức bất ngờ là Hách Lệ Lệ vậy mà lại tới công ty xe hơi thăm chồng một lần, ở lại chừng nửa tiếng rồi đi, có vẻ là chuẩn bị đi xa vài ngày, nhân viên công ty còn thay lốp xe cho cô ta. Cưới cô vợ như hoa như ngọc thế rồi, ông chú Hậu Hải Phong này còn chưa chịu yên phận, tan ca một cái là tới KTV, chắc chắn là vừa hát hò vừa sờ mó rồi, cho tới nửa đêm mới say khướt mò về.
Ngày hôm sau cũng như thế, Hậu Hải Phong vừa đóng cửa công ty một cái là mò tới trung tâm tắm rửa, cũng nửa đêm mới về, chắc chắn hưởng thụ phục vụ từ A tới Z rồi.