Chương 41: Đèn màu đủ sắc đủ sắc hoa mắt người. (3)
Chương 41: Đèn màu đủ sắc đủ sắc hoa mắt người. (3)
" Chú ý ăn uống, đừng ăn nhiều mỳ ăn liền quá."
Cừu Địch bất ngờ nhận được tin nhắn của Đới Lan Quân, y cũng đã gõ vào hàng chữ trả lời, nhưng nghĩ mãi cuối cùng không gửi mà xóa đi, chỉ xem xong rồi cất di động.
Chẳng phải trả thù chuyện lần trước bị cô ngó lơ, Cừu Địch thấy không cần thiết mà thôi, không muốn trả lời cô bằng mấy từ sáo rỗng, tiếp tục tập trung vào công việc đang dang dở.
Để có cái nhìn bao quát và đầy đủ, nên bọn họ không phân công ai chỉ theo dõi một người, lần này tới lượt Cừu Địch bám theo Tôn Chí Quân liền mấy ngày, kết quả không có gì bất ngờ nhưng lại khiến y phải bất ngờ.
Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi gặp được Tôn Chí Quân đưa nữ nhân về nhà qua đêm một lần, Cừu Địch gặp được hai lần. Đợi tra rõ hơn mới hiểu, đây là tên môi giới nhà đất, có công ty môi giới của riêng mình, thuộc loại cực kỳ không có tiết tháo. Những cô gái mà hắn đưa về nhà qua đêm đều là em gái bán nhà, sống cuộc đời đêm đêm làm tân lang, ngày ngày làm lưu manh, khiến Cừu Địch xem mà tặc lưỡi liên hồi.
Vì thế mà hình thành sự tương phản với cuộc sống của vợ hắn Doãn Tuyết Phi, cô gái hung hãn như sư tử Hà Đông ấy, bề ngoài khác hẳn với cuộc sống thực sự, bên ngoài kinh doanh quán mỳ, trong nhà có người cha bị đột quỵ nằm viện chữa trị. Cừu Địch hai lần bám theo Doãn Tuyết Phi tới bệnh viện, nhìn cô mua một đống đồ dùng sinh hoạt cùng thuốc tây, vừa kinh doanh quán mỳ vừa chăm sóc cha già, thật không dễ.
Địa điểm theo dõi liền thay đổi, tới ngày thứ sáu Cừu Địch đợi được ông già đi ra ngoài tắm nắng, ngồi trên xe lăn được giúp việc già đẩy đi, mắt lệch mồm méo, nước dãi chảy ròng ròng, vừa tắm nắng vừa lau nước dãi. Bắt chuyện với mỹ nữ thì khó chứ bắt chuyện với ông bà già chỉ sợ không có người nói chuyện thì quá dễ dàng. Cừu Địch giả vờ vào viện chăm sóc người thân cũng bị đột quỵ tiếp cận ông già, nói vài câu đồng cảm than thở, liền được nghe bà giúp việc lải nhải cả trang dài, y nhanh chóng phác họa ra câu chuyện thế này.
Con rể nhà đó Tôn Chí Quân là nông dân ở ngoại thành, tức là cái loại ngày ngày đạp xe ba bánh mang rau củ vào thành phố bán. Sau nhiều năm phấn đấu liền trở thành đầu bếp, tuổi đã ba mươi mấy rồi mà không kiếm được vợ, thế là được ông cụ này tuyển tới nhà ở rể, mặc dù con gái ông tuy xấu xí một chút, nhưng gia cảnh cũng được, coi như là bù đắp cho không ít. Đôi vợ chồng chắp vá đó không thể coi là ân ái mặn nồng, nhưng cũng xem như là hòa hợp, cả hai đều chăm chỉ, nhà hàng kinh doanh ngày một hưng thịch, tích được góp tiền mua nhà ở Phong Hối Viên. Anh con rể kia trình độ văn hóa không cao, nhưng nhạy bén, đem nhà đi thế chấp, sau đó mua mấy căn nhà nữa, rồi sang tay, vài lần như thế liền phất lên.
Câu chuyện sau đó thì không cần phải nghe nữa, nam nhân có tiền liền hư hỏng, bắt đầu thấy vợ xấu xí, không vừa mắt nữa, tìm đủ mọi cách để ly hôn.
Ví dụ như lần này, Tôn Chí Quân ném ra 20 vạn chính là muốn hất nước bẩn lên đầu vợ mình, người không biết thì thấy đây là câu chuyện cười, nhưng Cừu Địch sau khi biết tình huống gia đình này thì hiểu tên Tôn Chí Quân đó thâm độc ra sao, đây chính là phương thức hữu hiệu nhất, ác độc nhất để đối phó với người vợ vốn tự ti về dung mạo và vóc dáng của mình.
Tới đây thì câu chuyện về ba đôi oan gia đã được làm rõ đại khái rồi, đúng là toàn những chuyện rối rắm quẫn bách của cuộc sống. Bây giờ phải làm thế nào, tới ngay cả Thôi Tiêu Thiên là người kinh nghiệm nhất trong nhóm cũng thấy xử lý chuyện này không dễ dàng, đã điều tra hôn nhân thì làm sao mà tránh được moi móc chuyện đời tư, có ai không có thói xấu đâu, ngay cả người tử tế nhất còn không chịu nổi khi đặt lên kính hiển vi nữa là. Vì thế một khi lôi ra bí mật riêng tư là khả năng cao sẽ làm mâu thuẫn thăng cấp, nếu không cân nhắc cẩn thận sẽ dẫn tới kết cục khó lường.
Đơn cử như chuyện Mã Ngọc Quyên, với trạng thái tinh thần yếu ớt của cô, nếu mà biết sự thực, chẳng may uống thuốc hay nhảy lầu thì hỏng. Còn Doãn Tuyết Phi, cô gái này mạnh mẽ lắm, không sợ cô coi rẻ mạng sống, mà sợ cô ta vác dao chém người. Chính Tôn Chí Quân bình thường còn phải tránh cô ta như tránh tà, mỗi lần đòi ly dị đều là luật sư ra mặt, ngay cả tới nhà đưa giấy tờ cũng là luật sư.
Nói về đôi vợ chồng Hách Lệ Lệ và Hậu Hải Phong càng kỳ, khả năng là do cô ta biết người mình thuê xảy ra chuyện, cho nên ngày thứ sáu về Bắc Kinh. Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi lồi mắt là, cô ta thuê thêm hai người nữa, người của công ty điều tra thương vụ Đông Phương, địa chỉ của cái công ty đó à, trong một cái nhà khách nhỏ, cùng tầng với một vị lang trung già chuyên trị các bệnh giang mai nấm ghẻ.
Đó là loại công ty thối nát, thấy tiền là làm.
Có điều mấy người đó thật không may, gặp phải loại thối nát hơn, hai nhân viên điều tra kia vừa tới Thông Châu, vào quán cơm bên đường ăn một bữa, ra ngoài trố cả mắt: Mất xe rồi!
Không thể nào, lái cái xe Huyndai nát, đi tới 20 vạn km, sắp thành đồ phế thải rồi, cái loại xe đấy mà cũng có người trộm à?
Đương nhiên là có chứ, người ra tay Đinh Nhị Lôi, vừa mới ăn trộm thành công một cái là lái xe thẳng tới chợ bán đồ second hand. Cái tướng mạo của Nhị Bì ấy à, nhìn một cái biết ngay phường trộm cắp, nhưng mà chỗ này làm ăn không ngại trộm cắp, đứng ngoài tường ngoắc ngoắc ngón tay, có người chạy ra, thương lượng một hồi, dưới chân tường có người tới lái xe đi.
Phía bên này Nhị Bì còn chưa đếm tiền xong, phía bên kia xe đã bắt đầu rỡ xe thành linh kiện.
Xe bán cho Hãng xe Thành Tín, ông chủ chính là Hậu Hải Phong, Nhị Bì đếm tiền xong dựng ngón giữa lên với Hậu Hải Phong:" Con bà nó thứ gian thương, trả có hai nghìn cái xe."
" Xe ăn trộm thì xử lý như đồ ăn trộm, cậu còn muốn bán như bán xe à, sau này nửa đêm đưa tới, giữa ban ngày ban mặt tới tiêu thụ đồ trộm cắp, muốn chết đấy phải không? Nếu không phải xe nát như thế, trông cậu cũng nát nốt, tôi đã chẳng dám nhận."
Hậu Hải Phong hù dọa Đinh Nhị Lôi một phen, chắp tay sau lưng, dương dương đắc ý quay về.
Thế là tròn bảy ngày qua đi.