Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 623 - Chương 42: Đèn Màu Đủ Sắc Đủ Sắc Hoa Mắt Người. (4)

Chương 42: Đèn màu đủ sắc đủ sắc hoa mắt người. (4) Chương 42: Đèn màu đủ sắc đủ sắc hoa mắt người. (4)

Tài liệu đưa tới tay Cừu Địch mỗi lúc một nhiều, mà dựa theo quy củ bất thành văn của nghề này, chuyện tới đây coi như đã thuận lợi hoàn thành rồi. Có điều tra vụ Mã Ngọc Quyên, hai vụ khác cái thì không có ủy thác, cái thì lẫn lộn đầu đuôi, Thôi Tiêu Thiên thấy chẳng có mấy hi vọng, hơn nữa lúc này đã thể hiện ra sự cao minh của dân trong nghề, rất đơn giản, hắn phủi tay rồi, tiếp theo thế nào hắn không can dự nữa.

Tối ngày hôm đó, vẫn trong quán cà phê quen thuộc nơi từng gặp ba người ủy thác, ngón tay Đường Anh nhanh chóng lướt qua hơn trăm bức ảnh, mấy lần dừng tay đều tỏ ra hết sức kinh ngạc nhìn Cừu Địch.

" Chị đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ cho rằng là chị yêu tôi đấy." Cừu Địch nhỏ giọng trêu:

" Cậu làm tôi sợ thì có." Đường Anh đang xem ảnh hai người hôn nhau, mới chỉ bảy ngày mà đã đào ra chừng đó thông tin, thực sự không thể nào:

Cừu Địch không uống cà phê, gọi một ly nước cam, đó là lợi ích của khách quen, cái quán cà phê này còn cung cấp đồ uống ngoài thực đơn, đừng quá phức tạp là được. Y thong thả uống vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Anh lúc nhíu mày, lúc há miệng kinh ngạc, cảm thấy hết sức thú vị:" Có cao thủ gia nhập, bây giờ bất kể trình độ hay thiết bị, chúng tôi đều rất tiên tiến."

" Khoác lác!" Đường Anh vẫn tiếp tục xem ảnh, rất lâu sau trả di động lại, cầm cốc cà phê đã nguội lên uống, không nói gì cả:

Cừu Địch lấy di động lại, đợi thêm một lúc mới hỏi:" Chị thấy thế nào, có chỉ thị gì không?"

" Có vẻ chỉ mỗi vụ của Mã Ngọc Quyên là có thể hoàn thành thôi nhỉ?"

" Đúng!" Cừu Địch chỉ trả lời đúng một chữ:

" Nhưng mà ... Tôi thấy kiếm số tiền này, lòng không yên được." Đường Anh ngập ngừng, điều tra tới mức này rồi, khi sự thực đã được làm rõ, nghĩ tới bộ dạng Mã Ngọc Quyên hôm đó, cô lại không đành lòng:

" Chị quyết định đi, hoặc là lấy 20 vạn, hoặc là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Cừu Địch nhìn Đường Anh chằm chằm, như thể chỉ đợi một lời của cô nữa thôi:

Đây là một quyết định vô cùng gian nan, tiền dù chia phần ra nhưng tới tay cũng không phải là ít, hơn nữa việc hoàn thành ủy thác này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, đây là ủy thác đầu tiên cô độc lập hoàn thành sau khi lên làm phó tổng của Cáp Mạn, sẽ là một mở đầu thuận lợi, chặn hỏng đám người nói ra nói vào trong công ty. Song Đường Anh không thể không cân nhắc tới những nhân tố bất lợi phát sinh về sau, cùng phải chiếu cố tới cảm thụ của Cừu Địch, làm cô mấp máy môi nửa ngày trời, lời nói ra lại là:" Cậu quyết định đi, tôi không làm gì cả, sao quyết định thay các cậu được."

" Do dự, thiếu quyết đoán, chẳng trách chị làm trong nghề bao nhiêu năm rồi mà chưa gom đủ hồi môn." Cừu Địch bất ngờ bình phẩm:

Đường Anh đỏ mặt:" Liên quan gì tới hồi môn, cậu đừng có mà nói linh tinh."

" Vậy thế này nhé, trừ phần trăm công ty chia cho chị ra, số tiền còn lại của chúng tôi, cũng tính phần của chị, được không? Chị quyết định đi." Cừu Địch hơi ngả người về phía trước, nói nhỏ:

" Chuyện này ..." Hai mắt Đường Anh tức thì sáng lên, nghĩ hồi lâu vẫn vẻ mặt ngập ngừng nửa muốn nửa không đó:" Cậu quyết định đi, tôi ..."

" Không ra tay được à?" Cừu Địch ghé tới gần hơn nữa:

Vẻ mặt Đường Anh thay đổi liên tục, gật đầu, không cam lòng, luyến tiếc, nhưng cô đúng là đã gật đầu.

" Vừa muốn ăn thịt dê lại sợ miệng có mùi, không cách nào cộng sự với chị nữa rồi, thôi vậy, tôi tự làm." Cừu Địch có vẻ rất thất vọng:

" Cậu làm khó người ta." Đường Anh nghiêng đầu sang một bên, giống như đang làm nũng, môi giàu lên rõ cao, thế nhưng mỹ nhân kế cũng chẳng làm Cừu Địch động lòng, lại không muốn bỏ số tiền này, cực kỳ miễn cưỡng lẩm bẩm:" Vậy ... Vậy ... Để tôi đi nói, tôi thực sự không muốn làm chuyện này chút nào, cậu không biết Mã Ngọc Quyên giỏi khóc ra sao, nữ nhân hay mềm lòng, tôi sợ đến lúc gặp cô ấy rồi tôi lại không nói ra được ..."

Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Cừu Địch, Đường Anh càng nói càng nhỏ, không hiểu sao hết sức chột dạ, thậm chí còn thấp thỏm hơn cả lúc đứng trước mặt ông chủ, ấp úng mãi nói không xong. Cừu Địch thì bị vẻ do dự của cô làm không nhịn được cười:" Chị thật đúng là ... Ha ha ha ha."

" Cười cái gì mà cười, sự thực là như thế, nếu căn bản không quen không biết thì đã đành, nhưng ít nhiều cũng biết rồi, chuyện này cứ như là ..." Đường Anh nhìn Cừu Địch đợi y đưa ý kiến, gương mặt hết sức tội nghiệp:

" Vậy thì tôi quyết định, chị nghe tôi chứ?" Cừu Địch hỏi:

" Ừ!" Đường Anh gật đầu ngay, lại cảm thấy mình gật đầu nhanh như thế hơi vô dụng, khẽ hắng giọng:" Cậu nói xem."

" Tôi tới đây là có hai việc, một là để thông báo cho chị một tiếng, hai ngày tới chị xin nghỉ phép, bồi tiếp Mã Ngọc Quyên, phương án cụ thể sẽ nói với chị sau." Cừu Địch an bài:

Đường Anh khẽ cắn môi:" Tôi biết ngay là cậu đã có tính toán rồi, chỉ đào hố tôi thôi, cuối cùng chứng minh trí thông minh của tôi có khiếm khuyết chứ gì?"

" Chuyện này không cần thảo luận, trước nay đâu luôn là điểu yếu khó khắc phục của chị ... Hai là tôi phải đi xa một chuyến chừng hai ba ngày, muốn trưng dụng xe của chị." Cừu Địch đưa tay ra:

Đường Anh hậm hực, cô tốt nghiệp ưu tú, học trường đại học hàng top, vậy mà bây giờ bị người ta coi là khiếm khuyết trí tuệ, lấy chìa khóa xe đưa ra, rõ ràng là rất xót, còn dặn:" Cậu đi cẩn thận chút, xe này tôi không mấy khi lái đâu."

" Yên tâm đi, tôi sẽ thật ôn nhu với ..." Cừu Địch đắm đuối nhìn Đường Anh, đến khi cô trừng mắt lên mới nói thêm:" Xe của chị."

" Không trêu ghẹo tôi vài câu thì cậu không chịu nổi à?" Đường Anh không vui, cô rõ ràng không thích kiểu trêu ghẹo thiếu không khí ám muội nam nữ này, cô nhận ra Cừu Địch chỉ là thuận miệng mà nói thôi:

" Đó là vì khi chị tức giận thì càng xem đẹp hơn đấy mỹ nữ." Cừu Địch cười ha hả cầm chìa khóa đứng dậy:

Đường Anh hừ một tiếng quay đầu đi, có điều khóe môi hơi nhếch lên, khá đắc ý, riêng dung mạo này của cô, không ai đả kích được. Không ngờ cô ngay lập tức nghe thấy Cừu Địch nói với phục vụ viên:" Tìm cô ấy tính tiền nhé, vị mỹ nữ đang tự luyến ở góc tường kia kìa."

Phì, Đường Anh tức giận muốn cầm thìa ném, nhưng Cừu Địch đã chạy đi như làn khói rồi, đối diện với phục vụ viên đang mỉm cười, cô chỉ còn biết cười bực bội ...
Bình Luận (0)
Comment