Chương 43: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (1)
Chương 43: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (1)
Ngày thứ 9, Cừu Địch xuất hiện ở huyện Thuận Bình tỉnh Hà Bắc.
Đây là một cái huyện rất nhỏ, bằng vào cái bộ dạng áo sơ mi trắng quần âu, lái xe Audi của Cừu Địch xuất hiện ở nơi này đã được coi là cấp độ vênh mặt với đời rồi. Có điều cũng chỉ là vênh váo bề ngoài thôi, ra ngoài khó làm việc, ra ngoài địa vị thấp hơn một bậc đó là quy tắc phổ biến bốn biển, mở mồm ra không phải là giọng đương địa, muốn hỏi gì cũng phải vòng vèo vài lượt. Huống hồ Cừu Địch căn bản chẳng có thân phận gì cả, đừng mông qua con đường chính đáng để làm việc.
Cừu Địch đứng đợi ở trước cổng cục thủy lợi huyện, tòa nhà xây từ thập niên 90 rồi, có điều rất phù hợp với cảnh tượng lạc hậu xung quanh, ngoài đường trải đá răm còn có xe đạp leng keng nữa, làm người ta có chút hoài niệm.
Sắp tới giờ tan ca, Cừu Địch lại lấy di động ra xem ảnh chụp tài liệu, đây là tài liệu duy nhất thông qua con đường không chính quy tra ra phán quyết ly hôn của Hách Lệ Lệ. Mặc dù không phải là nội dung bảo mật gì, nhưng mà vượt địa bàn, vượt lĩnh vực để tra ra cũng không phải là chuyện đơn giản.
Nơi này là quê của Hách Lệ Lệ, Cừu Địch tới để tìm chồng trước của cô ta, Vương Sách Mã, một công vụ viên của cục thủy lợi huyện. Cảnh ngộ của con người chẳng có gì làm chuẩn mực được, có một vài người dù không chủ động, cuộc sống vẫn liên tục biến đổi tới hoa mắt, còn một số người dù muốn, cuộc sống lại đều đặn không đổi, ví như ở nơi này.
Đường dây điện như mạng nhện, những căn nhà một hai tầng thấp bé, người đi đường ăn mặc cũ kỹ, xe cộ có những cái tưởng chừng đã biến mất, thời gian có vẻ đã bỏ quên nơi này.
Còn mười phút nữa mới hết giờ làm mà đã có công chức lần lượt đi ra rồi, người đi bộ không ít, đi xe đạp còn nhiều hơn, làm người ta cảm giác xuyên không về mấy chục năm trước. Vương Sách ra rồi, hắn vừa rồi khu nhà làm việc năm tầng sơn vàng là Cừu Địch nhận ra ngay, dáng người hơi lom khom, hai tay đút túi quần, cũng là áo sơ mi quần âu như Cừu Địch cơ mà trông như tù binh bị áp giải, bước chân vừa ngắn vừa chậm, đi hết sức lề mề.
Đây là người chậm chạp, chậm tới độ hắn đi đường thôi mà người khác cũng phải sốt ruột thay cho hắn, vốn ít nói, sau khi bị nữ nhân tổn thương, liền biến thành như thế này.
Ông bác trông cổng bị mấy điếu thuốc của Cừu Địch mua chuộc nhiệt tình vẫy tay gọi:" Tiểu Vương, cậu có bạn tới tìm này."
Ai thế nhỉ? Vương Sách Mã ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Cừu Địch, sau đó đi về phía y, chẳng nói gì hết, cứ đứng như thế nhìn Cừu Địch, dùng vẻ mặt nói với đối phương, tôi không quen biết anh.
" Làm quen một chút, kẻ hèn này là Cừu Địch, luật sư ở Bắc Kinh." Cừu Địch lấy giấy tờ ra, có đồng bọn làm giấy tờ giả đúng là thuận lợi, tay nghề của Nhị Bì cũng khá lắm, giấy phép hành nghề, giấy chứng minh thư, trọng gói luôn, không có lấy một sơ hở:
Vậy mà đối phương lại chẳng thèm xem, chẳng thèm nói gì, cứ thế quay đầu đi luôn. Cừu Địch ngớ ra mất một giây mới đuổi theo:" Này này, sao anh không nói gì đã đi thế?"
Vương Sách Mã quay đầu lại nhưng bước chân không dừng, miệng cũng không nói, đúng là lầm lì tới độ hiếm có rồi.
" Này, anh biết tôi vì sao tới tìm anh không?" Cừu Địch bắt kịp, nói:
" Tôi cần phải biết à?"
" Thì anh cũng phải để tôi nói một câu đã đã chứ?"
" Tôi cần phải nghe à?"
" Tôi tới đây có chuyện quan trọng cần tìm anh."
" Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Tên lầm lì đó nói câu nào làm người ta muốn nghẹn câu đó, vừa nói vừa đi, chính cái kiểu đi của hắn cũng làm người ta thực sự muốn đập đầu vào tường. Cừu Địch dừng lại, thời gian quý giá, y không ngờ gặp phải một người đánh ba gậy không phun nổi một phát rắm như thế này.
Cáu rồi, Cừu Địch đuổi theo nói thẳng:" Xem ra anh biết tôi tới đây là vì chuyện của Hách Lệ Lệ."
" Cô ta hủy hoại cuộc đời anh, khiến anh có nỗi khổ chẳng nói ra được."
" Tới giờ anh vẫn chưa kết hôn, hẳn là bị ám ảnh tâm lý rồi phải không?"
" Anh nghe tôi nói đã, bây giờ cô ta vẫn đang đi hại người khác, chẳng lẽ anh ngồi yên để người khác cũng gặp phải kết cục giống như anh sao?"
Giận rồi, Vương Sách Mã cũng chỉ lườm Cừu Địch một cái rồi đi.
" Này Vương Sách Mã, chỗ phía dưới của anh có còn cứng được hay không thế?" Cừu Địch cũng nóng máu, lớn tiếng hét:
Xung quanh có không ít người qua lại, vừa nghe câu nói đó đều dừng lại, đủ loại ánh mắt nhìn vào hai người.
Hiệu quả ngoài dự đoán, Vương Sách Mã mặt mày vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi, nhìn trái nhìn phải, nhặt được một cục bê tông ở bên đường, hét như dã thú lao vào Cừu Địch. Cừu Địch hết hồn co cẳng chạy ngay, tên lầm lì không còn lầm lì nữa, dốc sức truy đuổi, la hét ...
Rầm! Cục bê tông bay vèo tới, Cừu Địch lách người né, cười to:" Xem ra tôi đoán đúng rồi chứ gì, không cứng nổi nên thẹn quá hóa giận, đúng không?"
Tiếng cười rộ khắp nơi, Vương Sách Mã càng thêm điên cuồng, nhặt cục đá ném, nhưng làm gì được, Cừu Địch chạy rất nhanh. Hai người cứ thế đuổi nhau hết cả con phố, khi chui vào con ngõ nhỏ, đợi Vương Sách Mã ném viên gạch đi, bất thình lình Cừu Địch quay ngược lại, nhanh như chớp bóp cổ tay, hóa cổ hắn, hắn há miệng cắn.
" Khoan đã, đợi lát nữa hẵng cắn, tôi cho anh biết, tôi là chồng hiện giờ của cô ta, tôi muốn khỏi tố cô ta."
" Chẳng lẽ anh không muốn cô ta bị báo ứng à? Cô ta là kẻ lửa đảo hôn nhân, không chỉ lừa anh lừa tôi thôi đâu."
" Nếu anh định cả đời này nhẫn nhịn chịu đựng, vậy thì thôi, coi như tôi đi một chuyến uổng công."
Quát lớn mấy câu, Vương Sách Mã không vùng vẫy nữa, Cừu Địch từ từ buông hắn ra, sau đó nam nhân chẳng còn nhỏ nhít gì dựa vào tường ngồi xuống, òa khóc nức nỡ, bộ dạng ủy khuất tột cùng đó trông không giống bị lừa đảo, mà giống bị cưỡng bức.
" Xem ra anh không định nói gì với tôi rồi, vậy thì tôi đi đây."
Cừu Địch rời khỏi ngõ, bất giác đi rất chậm, quả nhiên Vương Sách Mã chẳng bao lâu liền đi theo, nhìn dáng vẻ thì có lẽ không phải lần đầu khóc nữa, chớp mắt đã lau sạch nước mắt rồi.
Buổi trưa ngày hôm đó, hai người tới quán ăn trong huyện, vừa ăn vừa trò chuyện, tốn mất mấy tiếng liền.
Đến khi rời quán cơm, tâm tình Cừu Địch cũng hỏng bét theo, đưa Vương Sách Mã về đơn vị, ngựa không ngừng vó lái xe tới thành phố tiếp theo, tìm một người chồng cũ khác của Hách Lệ Lệ.