Chương 44: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (2)
Chương 44: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (2)
Ngày cuối cùng rốt cuộc đã tới.
Buổi sáng ngày hôm đó, ánh mặt trời chiếu vàng mặt tường phía đông của tòa nhà, Lý Dương vẫn như mọi khi, thức dậy đúng giờ, xuống lầu mua bữa sáng, chơi với con một lúc, ăn vội ăn vàng cho xong bữa sáng rồi tới công ty. Cũng giống như mọi khi, rời khỏi cổng tiểu khu quay đầu lại liền nhìn thấy người vợ bế con vẫy tay với mình, hắn mỉm cười vẫy tay lại.
Cùng là vẫy tay nhưng tâm trạng chắc chắn là không giống nhau, Mã Ngọc Quyên đi qua đi lại trong phòng, ngày thứ mười rồi mà không có chút tin tức nào, trong lòng cô có hơi chột dạ. Đến khi thực sự phải đối diện, Mã Ngọc Quyên có chút sợ hãi, có chút do dự, nhìn đứa con quấn tã nằm trong nôi, cô cảm giác mình đã làm một chuyện không phải, nếu chuyện đúng như linh cảm của cô, vậy thì gia đình này sẽ tan rã sao?
Ánh mắt cô dừng lại ở ảnh kết hôn của hai người, nụ cười rạng rỡ đó khiến cô thống khổ nhắm mắt lại, từng có lúc nắm tay đi dưới trăng, trao nhau nguyện thề, từng ngậm đắng nuốt cay gây dựng lên ngôi nhà vất vả lắm mới mua được này, ngay cả trang trí nhà cũng do hai người họ tự tay làm, từng nước vôi quét tường đều tới từ đôi tay họ. Vì ngôi nhà này, thành công đưa chồng cô từ một nhà mỹ thuật có tiềm lực thành thợ trang trí, rồi biến thành ông chủ công ty trang trí.
Năm tháng tốt đẹp ấy trôi nhanh qua, ý nghĩ tiếp theo lóe lên, trực giác nói cho cô biết, chồng cô không phải là người coi cô như bảo bối hận không thể nâng niu cô trên tay, ngậm trong miệng sợ tan nữa. Lúc thì nửa đêm say khướt mới về, lúc thì cả đêm chẳng về, đại đa số thời gian đối xử với cô rất hờ hững, ngay cả chuyện vợ chồng thân mật tối thiểu cũng không còn.
Nếu như cái cuộc sống coi nhau như người dưng này kéo dài thêm vài chục năm nữa, Mã Ngọc Quyên thấy chẳng thà kết thúc ngay bây giờ.
Nhưng ... Nhưng con cô sẽ thế nào, nó còn quá nhỏ, mới chỉ biết nằm đó oe oe khóc thôi, nó có tội tình gì?
Khi cô đang đấu tranh tâm lý, đang bàng hoàng, đang do dự thì có tiếng chuông di động, đứa bé bị giật mình cũng khóc toáng lên. Mã Ngọc Quyên vội vàng chạy tới, một bên bế con lên dỗ dành, một bên nhận điện thoại. Điện thoại do Đường Anh gọi tới, đã tới cửa tòa nhà rồi, cô vội vàng ra bấm nút mở cửa.
Pha sữa, thay tã cho con, mở cửa, bận rộn tới rối cả chân tay, đợi đứa bé ôm bình sữa bú chùn chụt, nó nằm trong lòng Mã Ngọc Quyên rồi mới ngừng khóc. Cửa mở ra, trước mắt Đường Anh là cô gái đầu bù tóc rối, áo ngủ xộc xệch, bế con nhỏ, đi qua đi lại dỗ dành con.
Đường Anh vào nhà, thay dép, Mã Ngọc Quyên rảnh rang rồi mới áy náy nói:" Xin lỗi ... Xin lỗi, nhà bừa bộn quá ... Tôi thực sự không rảnh tay làm."
Đường Anh nhìn cảnh tượng này rợn người, liên tưởng mình một ngày thế này, chắc cô không cách nào chịu nổi, cười cho có:" Sao chị không thuê giúp việc?"
" Tôi không yên tâm, hơn nữa tôi đã nghỉ việc chăm con rồi lại thuê thêm người nữa thì tốn kém quá." Mã Ngọc Quyên vừa dỗ con vừa hỏi:" Có tin tức chắc chắn chưa?"
" Có rồi!" Đường Anh gật đầu:
" Là gì thế?" Mã Ngọc Quyên nói mà nghe như giọng không phải của mình, dù chuẩn bị tâm lý tới mấy, cô vẫn sợ không dám đón nhận kết quả, thấy Đường Anh không nói gì, sực tỉnh:" À, cô đừng lo, tôi sẽ chuyển tiền ngay."
" Không, không, không ... Tôi tới đây không phải để đòi tiền." Đường Anh lấy ngón tay trêu đứa bé, cười nói:" Còn chưa tới giờ mà, đúng sáu giờ tối, tôi sẽ đem kết quả chuẩn xác nói cho chị biết ... Có điều điều kiện kèm theo là, trước khi tôi nói cho chị kết quả, toàn bộ lịch trình hôm nay của chị do tôi an bài, chị đồng ý không?"
" Ý ... Ý cô là sao?" Mã Ngọc Quyên không hiểu gì cả:
" Tin tôi đi, hôm nay sẽ là ngày có ý nghĩa nhất từ sau khi kết hôn của chị ... Không muốn chút niềm vui bất ngờ cho cuộc sống buồn tẻ của mình sao?" Đường Anh càng nói càng thần bí:
Mã Ngọc Quyên cảnh giác:" Ý cô là sao?"
Đường Anh không trả lời mà lấy ra một loạt giấy tờ từ chính minh thư, bằng tốt nghiệp, danh thiếp công ty, tự giới thiệu:" Tin tôi đi, tôi là phó tổng giám đốc giám đốc công ty điều tra thương vụ, không cần thiết phải đi lừa khách hàng của mình, nếu ngay cả sự tín nhiệm tối thiểu giành cho tôi mà chị cũng không có, vậy thì làm sao tôi giúp chị được chứ?"
" Vậy ... Được rồi!" Mã Ngọc Quyên miễn cưỡng nhận lời:
" Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta bắt đầu từ ngôi nhà này đi ... Có thể nhìn ra chồng chị là người có ý tưởng độc đáo, thiết kế nhà ở như một cung điện nhỏ, nhưng mà cung điện này đã bị phủ bụi rồi. Được, nể thân phận khách hàng của chị, tôi miễn phí cung cấp cho chị dịch vụ dọn dẹp vệ sinh ... Chúng ta cùng làm nhé?"
Ngôi nhà này thành thực mà nói làm người ta khó chấp nhận nổi, Mã Ngọc Quyên rõ ràng chẳng giỏi việc nhà, ghế sô pha biến màu, giá sạch bừa bộn, tủ giày lâu rồi không được dọn, tủ áo thì nhiều bộ quần áo không mặc được nữa, vứt bừa như chỗ để đồ không dùng, chưa kể vì có trẻ con nên luôn có mùi lạ khó ngửi. Mã Ngọc Quyên không thoải mái lắm với hành vi can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, nhưng thấy Đường Anh bận bịu tới toát mồ hôi, cũng không tiện nói gì.
Nhìn quanh một lượt, ngôi nhà này thực sự chẳng còn chút bóng dáng cung điện nhỏ của hai vợ chồng nữa, trông qua chẳng khác nào bãi rác, Mã Ngọc Quyên cũng sắn tay áo lên dọn dẹp. Vừa quét dọn lau chùi, vừa trêu đùa đứa bé trong xe nôi, trẻ con ưa náo nhiệt, thấy trong nhà người đi qua đi lại cũng múa máy chân tay kêu liên hồi.
Mất hơn một tiếng vất vả, căn nhà bừa bộn trở nên sạch sẽ gọn gàng, khiến cảm giác nhìn vào thay đổi hẳn, Mã Ngọc Quyên ngỡ ngàng, tựa hồ nhận ra điều gì đó. Đường Anh nhắc nhở:" Chị ơi, anh rể có tính nhẫn nại rất cao đấy, tôi vừa tới nhìn căn nhà đã không chịu nổi rồi, anh ấy cả ngày đi làm về vất vả, lúc nào cũng thấy nhà như thế, có thể vui vẻ được sao? Chị đừng để bụng, tôi có sao nói vậy thôi."
" Không, không sao ... Tính tôi hơi lười ..." Mã Ngọc Quyên xấu hổ nói, hình như cô hiểu rồi, chồng cô lạnh nhạt không muốn giao tiếp với cô, có lẽ sợ nói ra lời không hay: