Chương 46: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (4)
Chương 46: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (4)
Chụp ảnh lại làm bằng chứng à? Cừu Địch chẳng sợ, lại còn tạo dáng nói:" Nhất định phải dùng bộ lọc làm đẹp nhé, chụp tôi đẹp trai một chút ... Tôi thực sự không cần phải tống tiền anh làm gì cả. Tới gặp anh như thế này là đã trái với đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi rồi. Chẳng lẽ anh không tò mò, bao nhiêu vụ ngoại tình cắm sừng, vì sao lại đi tìm anh à?"
" Chẳng lẽ là ..." Lý Dương kinh hoàng, nghĩ tới khả năng đáng sợ nhất, khiến hắn mất ý chí phản kháng, đầu óc quay cuồng:
" Chúc mừng, anh đoán đúng rồi đấy." Cừu Địch giơ di động ra, lúc này bên trên là hình ảnh mười ngày trước ở quán cà phê, một cô gái đang khóc lóc kể nỗi lòng của mình:
Chỉ nhìn mấy giây, Lý Dương liên tục đấm đầu mình, ngay lập tức thái độ thay đổi hoàn toàn, tóm lấy tay Cừu Địch, giọng khẩn khoản:" Các anh đã chụp được cái gì rồi, đưa hết cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng mua ... Vợ tôi tính tình hiếu thắng, cô ấy mà biết chuyện này, thế nào cũng đòi ly dị, con tôi còn chưa đầy tuổi ... Nếu chuyện này vỡ lở ra, gia đình tôi tan nát mất, anh đành lòng sao?"
" Đây không phải là lỗi của chúng tôi." Cừu Địch lạnh lùng nói:
" Đúng, đúng, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi." Lý Dương hối hận vô cùng:
" Tôi cũng thông cảm cho anh, vào lúc thiếu thốn đói khát tán tỉnh một em gái, chuyện đó ai cũng từng làm cả, sai ở chỗ, anh phải chùi mép cho sạch chứ. Không thể vì tư tình mà quên nộp lương, vợ anh không nghi mà được à?" Cừu Địch mắng:
Không ngờ lại còn bị người ta giáo huấn, Lý Dương bẽ mặt vô cùng, tức tối nói:" Muốn bao nhiêu tiền thì nói ra, anh muốn bao nhiêu, đừng lên mặt dạy đời người khác, cứ như mình cao thượng lắm vậy."
" Thái độ không tốt, lái xe đi, đi về phía trước, muốn đi đâu thì đi, đợi khi nào tâm tình ổn định lại rồi thì tiếp tục nói chuyện." Cừu Địch khoanh tay ngồi dựa vào lưng ghế không nói chuyện nữa:
Bất kể là Lý Dương nổi giận, chửi mắng hay cầu xin, Cừu Địch hoàn toàn không thèm để ý, chỉ đành tiếp tục lái xe đi một cách vô định.
" Đường Anh, cô xem đi, sắp tới giờ rồi đấy."
Mã Ngọc Quyên ngồi ở ghế phụ lái, cả một ngày vui vẻ, cả một ngày hưng phấn, đến khi nhận ra sắp tới giờ giao hẹn, cô bỗng dưng trở nên khẩn trương, không biết cuối cùng điều gì đang đợi mình, phải chăng là an ủi trước khi báo tin dữ?
" Sắp rồi, chị đừng lo, người của tôi luôn dúng giờ. Phải rồi, chị Mã, chi hi vọng kết quả như thế nào?" Đường Anh hỏi ngược lại:
" Đương nhiên là tôi hi vọng mình chẳng qua chỉ là đa nghi mà thôi ... Có điều tôi luôn cảm thấy anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Ai cũng nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, thực ra lời này rất có lý, nhớ lại năm xưa khi chúng tôi cùng nhau phấn đấu, ngày ngày ăn cơm hộp, ăn mỳ gói, anh ấy luôn lén lút gắp đùi gà giấu trong cơm của tôi, cho tôi bất ngờ ... Bây giờ nghĩ lại, lúc hạnh phúc nhất lại là lúc khổ nhất." Mã Ngọc Quyên có chút xúc động, nhìn đứa con ngủ say trong lòng, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt vừa trào ra:
" Thường tường yêu càng sâu, hoặc khi càng quen thuộc với nhau rồi thì lại càng không biểu hiện ra, kỳ thực trách nhiệm há chẳng phải là một loại yêu. Chứ nếu bây giờ, hai người vẫn còn nghèo tới phải ăn hộp cơm, dù anh ấy có nhường đùi gà cho chị thì chị có cho rằng đó là hạnh phúc không?" Đường Anh đặt ra một vấn đề:
Mã Ngọc Quyên tức thì bật cười, đang khóc thành cười khiến cô xấu hổ, trách:" Cô cố ý chứ gì?"
" Không phải cố ý, mà tôi đang phục hồi lại diện mạo chân thật của cuộc sống, chị ơi, thực ra chị cần gì phải trả chúng tôi 20 vạn, dùng 20 vạn này đủ trả lại tuổi xuân đẹp đẽ cho chị rồi."
Vừa mới đi làm đẹp về, thợ làm đẹp cho Mã Ngọc Quyên rất nhiều kiến nghị khôi phục lại vòng eo săn chắc sau khi sinh. Chăm sóc da, làm lại tóc, trang điểm một phen, Mã Ngọc Quyên nhìn mình trong gương, đoan trang, trang trẻo, xinh đẹp, so với trước kia gày gò da xạm, thậm chí thêm chút quyến rũ đẫy đà.
" Đúng thế, giá cô đưa ra rất cao, có điều trong lòng tôi, anh ấy là vô giá, tôi không bận tâm phải chịu bao nhiêu khổ cực, nhưng tôi không chấp nhận tình cảm của chúng tôi có chút giả dối nào trộn lẫn vào." Mã Ngọc Quyên nhìn bản thân trong gương, trả lời rất quyết liệt:
Đường Anh thầm thở dài trong lòng, trừ đám con nít ra, có tình cảm nào không xen chút giả dối trong đó chứ?
Không có, chắc chắn là không có, Lý Dương từ bàng hoảng biến thành cuồng nộ, lại từ phẫn nộ lại tới sợ hãi, cảm xúc liên tục thay đổi, dần dần bình tĩnh lại. Đối phương không uy hiếp, cũng không đòi tiền, thậm chí còn chẳng buồn để ý tới hắn, cầm di động xem mấy clip vớ vẩn, làm hắn hết sức ngạc nhiên. Xe lái đi mười mấy km, đỗ lại bên đường, nghiêm túc nói với Cừu Địch:" Anh bạn, tiến lui thì cũng là chết cả, anh có điều kiện gì thì nói ra đi, tôi cũng chẳng phải là phú hào gì, xuống đao nhẹ nhàng một chút."
" À, thái độ khiêm tốn rồi đấy, có thể trò chuyện được rồi." Cừu Địch vươn mình ngồi thẳng dậy, tắt ứng dụng giải trí đang xem trên di động, tìm thư mục sẵn trên máy, phát một đoạn video dài mấy chục giây, vẫn là đoạn nói chuyện với Mã Ngọc Quyên mười ngày trước, khi đó cô đồng ý với giá tiền mà bọn họ đưa ra:" Đây là một ủy thác bình thường, vợ anh Mã Ngọc Quyên trả cho chúng tôi 20 vạn tệ."
" Tôi bỏ 40 vạn tệ." Lý Dương trả giá vô cùng dứt khoát, vừa lên tiếng đã báo giá gấp đôi, có điều không quên kèm cảnh cáo:" Đây là giá cao nhất của tôi rồi, trả nhiều hơn, ngay cả công ty của tôi cũng có nguy cơ sụp đổ."
" Giá này phải do tôi đưa ra chứ nhỉ?" Cừu Địch sửa lời hắn:
" Đúng, anh ra giá đi." Lý Dương ớn rồi:
" Nếu tôi lấy tiền, vậy có tính là tống tiền không? Lấy gì đảm bảo anh giao tiền xong không đi tố cáo chúng tôi? Hơn nữa anh làm sao có thể khẳng định tôi sẽ không đòi tiền lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí nhiều hơn?" Cừu Địch bất ngờ hỏi:
" Hả?" Câu hỏi này làm Lý Dương không khác gì bị dội một gáo nước lạnh, lắp ba lắp bắp:" Làm người không thể vô sỉ như thế chứ? Tôi ngoại tình, không phạm pháp, anh còn muốn thế nào? Cùng lắm thì tôi ly dị tìm người khác, chẳng tốn chừng đó tiền."