Chương 47: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (5)
Chương 47: Bỏ lợi vì nghĩa làm người tốt. (5)
" À, vậy là anh chuẩn bị tinh thần ly dị với cô ấy? Thế thì còn đàm phán gì nữa, tôi sẽ không lấy của anh đồng nào, để tránh bị anh tố cáo tội tống tiền." Cừu Địch mở cửa xe đi xuống:" Chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây."
" Này, này, anh đừng đi ... Tại cái mồm thối của tôi ... Anh cứ ra giá đi." Lý Dương vội vàng xuống xe đuổi theo, kéo tay Cừu Địch:
Cừu Địch cười nhìn hắn, đem cái di động lưu ảnh chụp trộm ném qua cho Lý Dương, Lý Dương giật mình nhận lấy, tay hơi run cầm không vững, rơi bịch một cái, sợ hãi nhặt lên, may mà không sao. Tiếp ngay đó hắn lại ngớ người, cái điện thoại này phải ném xuống sông, ném vào núi lửa mới đúng, sao lại ném cho mình? Hành vi kỳ lạ của Cừu Địch làm hắn hết sức bất an, thấp thỏm nói:" Anh có ý gì hả? Hay là tôi nhượng lại cho anh cái xe này, trả thêm cho anh 20 vạn."
" Anh ở ngoài hôn một cô gái đã không biết phải ăn nói với vợ ra sao, nếu đưa tôi cái xe này, anh phải giải thích với vợ thế nào?" Cừu Địch mắng:
Lý Dương ấp a ấp úng:" Tôi, tôi đâu muốn thế đâu, chẳng qua, chẳng qua ..."
" Thôi, thôi, không cần phải giải thích với tôi, anh sợ vợ thành thế này, có gài anh cũng vô vị ... Coi như chúng tôi chưa từng nhận công việc này, có điều ông anh, sau này giữ mình chút, không nhịn được thì bỏ vài trăm ra tới mấy chỗ giải trí phát tiết một lần, loại nữ nhân nào ở đó chẳng có? Có cần phải bỏ công bỏ sức đi yêu đương một cô gái chưa chồng không? ... Thế thôi, buổi tối về nhà cho sớm, phía bên kia người của tôi đã nói dối giúp anh." Cừu Địch vừa nói vừa vẫy tay bỏ đi: " Trong di động có video, thích thì mang về nhà thong thả tự xem."
Đi rồi, đi thật rồi, Cừu Địch đi được mười mấy bước, Lý Dương càng sợ hơn, chạy theo chặn đường y, nói như muốn khóc:" Người anh em, anh nói thật đi, anh không muốn xe, chẳng lẽ anh muốn nhà à ... Tôi thực sự chỉ là một tiểu hộ, không có nhiều tiền như vậy đâu."
" Tôi không định lấy tiền của anh, dù có lấy cũng không phải bằng loại giao dịch này ..." Cừu Địch lắc đầu:
" Không muốn tiền thì cái này là gì?" Lý Dương không tin:
Cừu Địch lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Dương, đó là danh thiếp của Đường Anh, nói:" Chúng tôi là người điều tra sau màn, sau khi nhận được ủy thác của vợ anh, phát hiện ra tình huống này có thể khiến gia đình anh đổ vỡ ... Vốn không liên quan gì tới chúng tôi, chúng tôi chỉ là người nhận tiền làm việc thôi, nhưng cô gái này đã ngăn cản chúng tôi lại, có lẽ cùng là thân phận nữ nhân với nhau, cô ấy mềm lòng ... Nếu muốn cám ơn thì hãy cám ơn cô ấy."
" Vâng, vâng, nhất định rồi, tôi sẽ cám ơn cô ấy ... Cũng sẽ cám ơn anh, anh bạn, anh tên là gì thế?" Lý Dương rơi những giọt nước mắt nóng hồi, cuộc đời này vậy mà vẫn còn người tốt, giọng nghẹn lại:
" Tên không quan trọng, anh gọi tôi là Lôi Phong cũng được." Cừu Địch trả lời làm Lý Dương trố mắt, đưa hắn một thứ nói thêm:" Cô gái ấy nhất định sẽ miêu tả anh thành một người chồng kiểu mẫu cần cù làm việc, một lòng vì gia đình, yêu vợ thương con, cho nên anh ngàn vạn lần đừng để lộ tẩy đấy ... Còn thứ này, đừng xem vội, về nhà hẵng xem, giữ cho kỹ."
" Vậy, vậy, vậy ... Vậy vì sao lại giúp tôi?" Lý Dương hổ thẹn không dám nhận lòng tốt của người khác:
" Sống trong lời nói dối thì luôn tốt hơn sống trong tuyệt vọng, phải không? Có lẽ anh phải trả giá vì lời nói dối của mình, bỏ thời gian ra tìm cô Đường, bằng cách hợp pháp thông qua công ty trả phí tư vấn gì đó cho người ta, bất kể giá là bao nhiêu cũng nhận ... Giúp anh nói dối nhiều như vậy, thế nào cũng phải cho một ít lợi ích." Cừu Địch giơ tay lên mà đi, không phải là chào tạm biệt mà ý bảo hắn đừng quên thứ trong tay:
Lý Dương không tin nổi chuyện lại kết thúc như thế, khi Cừu Địch đi xa rồi mới xòe bàn tay, mở gói giấy, trong đó có một gói thuốc màu lam.
Viagra!
Hắn mắng trong lòng một câu, giờ mới tin đối phương thực sự có ý tốt, không muốn phá hoại gia đình của hắn.
Trên đời này thực sự còn có thiện chí sao?
Tít, tít, tít ... Tiếng tin nhắn vang lên, Mã Ngọc Quyên lấy di động ra xem, là tin nhắn của ngân hàng, khiến cô bất ngờ là toàn bộ số tiền đặt cọc mà cô gửi cho Đường Anh mười ngày trước đã quay về tài khoản của cô.
" Thế này, thế này là sao, Đường Anh, sao cô lại ..." Mã Ngọc Quyên hơi xấu hổ:
Đường Anh mỉm cười:" Vừa rồi chị cũng xem hình ảnh chúng tôi chụp được rồi đấy, chúng tôi theo dõi anh ấy mười ngày, căn bản không có phát hiện gì cả. Mỗi ngày anh ấy đúng 8 giờ ra khỏi cửa, tới công ty, an bài thiết kế, sau đó không ngừng chạy tới hiện trường trang trí, tới nơi bán đồ gia dụng, đi gặp gỡ khách hàng, đi giám sát vận chuyển vật liệu, đi xã giao ..."
" Chậc chậc, đúng là không khác gì người máy, chỉ có một lần phát hiện ra anh ấy ăn tối cùng một cô gái, nhưng theo chúng tôi điều tra thì đó là khách hàng của công ty ... Sau đó nữa buổi tối đại bộ phận thời gian là tăng ca, thiết kế, chị cũng biết đấy, mua một căn nhà ở thủ đô đắt đỏ thế nào, nên khách hàng cũng rất xét nét chuyện trang trí ... Chỉ có thế thôi, ngay cả lịch sử cuộc gọi của anh ấy cũng tra rồi, không phát hiện gì cả, cho nên số tiền này phải trả lại chị."
Mã Ngọc Quyên nhẹ người, đối phương làm việc vô cùng chuyên nghiệp, cô không nghi ngờ gì, lẩm bẩm:" Tôi đa nghi rồi ... Tôi ở nhà suốt, đâm ra nghĩ linh tinh."
Đường Anh nghiêm mặt chất vấn:" Chị Mã, không phải tôi nói chị, chuyện này chị sai thật rồi ... Anh rể vất vả như thế, ngày nhiều nhất người chúng tôi giám thị được anh ấy chạy tới nhà năm khách hàng, hai chọ xây dựng, trước mặt người ta là ông chủ nhỏ, khách vừa đi thì vẫn ăn cơm hộp ... Anh ấy tằn tiện như vậy làm gì, còn không phải là vì chị và con?"
" Nhưng chị nhìn lại bản thân xem, ăn mặc tùy tiện, đầu tóc bù xù, trong nhà thì không khác gì kho chứa đồ. Chị thử nghĩ anh ấy cả ngày đi làm vất vả về, nhìn nhà không ra nhà, chị thì nhìn anh ấy với ánh mắt hoài nghi, tâm tình có tốt được không? Đổi lại vị trí là chị, chị đi làm về nhìn anh ấy mặc quần đùi cởi trần chơi game, đồ đạc vứt bừa bãi, có muốn thân mật không?"
(*) Lôi Phong là tấm gương làm việc tốt của Trung Quốc, gần đây có khá nhiều tranh cãi về việc Lôi Phong làm nói anh chỉ là sản phẩm tuyên truyền. Ngoài ra có một người họ Đổng dùng bom đánh đồn địch mà Bao Tiểu Tam từng hỏi Đổng Thuần Khiết có phải con cháu của anh hùng đó không.
VN mình cũng có trò này, như chị Võ Thị Sáu từng bị một đám nhà văn giễu cợt.
Cá nhân mình thấy vớ vẩn, khi những nhân vật này thành hình tượng, chúng ta tôn vinh việc tốt họ làm thì thật hay không chẳng quan trọng nữa. Có rất nhiều nhân vật truyền thuyết hoàn toàn là tưởng tượng chúng ta vẫn tôn trọng đó thôi.