Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 629 - Chương 48: Bởi Vì Lợi Làm Ma Cho Hổ. (1)

Chương 48: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (1) Chương 48: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (1)

Hiểu rồi, mọi việc thực sự do lỗi của mình mà ra, vậy mà mình lại đi nghi ngờ chồng, Mã Ngọc Quyên nghe Đường Anh liệt kê một loạt sai lầm của mình, thực sự càng nghe càng thấy thấm, hổ thẹn không biết giấu mặt vào đâu:" Xin cô, đừng nói tôi nữa, tôi biết chứ, không phải tôi tiếc tiền sao, không muốn tùy tiện phí phạm tiền anh ấy kiếm được."

" Vậy chị lại càng sai, anh ấy kiếm tiền vì cái gì, không phải là để chị tiêu sao, gương mặt của chị là thể diện của anh ấy, đầu tư bao nhiêu chăng nữa, anh ấy cũng không tiếc đâu ... Giao hẹn vậy nhé, chị mạnh tay mà tiêu đi, biến mình trở nên xinh đẹp vào." Đường Anh khéo miệng xúi:

Ừ, Mã Ngọc Quyên gật mạnh đầu. Đường Anh đưa tay ra, vui vẻ nói:" Ủy thác kết thúc rồi, chúng ta bắt tay, chị Mã, sau này chúng ta làm bạn."

" Đường Anh, tôi, tôi ... Ừm, cô chỉ giữ lại 3000 phí đi lại ăn ở, ít quá, trong lòng tôi áy náy lắm, tôi gửi cho cô thêm 2 vạn nữa nhé, mười ngày qua các cô vất vả rồi." Mã Ngọc Quyên áy náy lắm:

" Chị đừng làm thế, chị mà gửi tiền vào, tôi phải ăn nói với công ty ra sao, lúc khác mời tôi ăn cơm là được mà."

Hai người xuống xe, Đường Anh bế đứa bé đang ê a học nói, đáng yêu vô cùng, thơm bao nhiêu cũng không thấy đủ, tiễn hai mẹ con về tiểu khu.

Kết thúc rồi, thế nhưng Đường Anh vẫn chưa đi, cô đang đợi ở ngoài cổng tiểu khu, không phải đợi quá lâu, trời vừa tối là đã thấy Lý Dương gấp gáp lái xe về.

Lâu rồi hắn mới về nhà sớm như thế, kết quả chắc không cần phải nói, nhìn ngôi nhà sạch đẹp, nhìn vợ xinh đẹp ngời ngời, hẳn là sẽ đánh thức hồi ức từng có nhỉ? Tiếp đó là hiềm khích trôi đi, tình cảm ngọt ngào, sau đó nữa hẳn là vợ chồng họ sẽ có một đêm mặn nồng ... Chắc chắn là như thế! Ôi, đau lòng quá, người ta hạnh phúc rồi, mình thì được gì chứ? Đường Anh một tay ôm ngực, một tay liên tục tát vào miệng mình, người ta áy náy muốn gửi 2 vạn, vì sao không nhận chứ? Hai tháng lương chứ ích gì?

Cộc! Cộc! Cộc! ... Có người gõ cửa xe, còn chưa đợi Đường Anh nói gì đã mở cửa xe đi vào rồi, vừa nhìn thấy Cừu Địch, cô không còn giữ được gương mặt người tốt nữa, tay xỉa vào mũi y, đanh đá mắng:" ... Chuyện này là sao đây? Tôi bế con cho người ta cả ngày, nó đái vào người tôi mấy lần, tới giờ vẫn còn mùi đây này, hai tay tôi cũng mỏi nhừ ... Vậy mà không thu được một đồng nào."

Cừu Địch tỉnh bơ nói:" Không phải là vì chị không đành lòng sao, dở dở chừng chừng sao bằng trực tiếp làm người tốt, tôi giúp chị toại nguyện mà."

" Nhưng mà ..." Đường Anh nghẹn lời, ân hận vả miệng mình mấy cái, sau đó thở hắt ra một hơi:" Bỏ đi, không nói nữa, dù sao hôm nay tôi cũng vui lắm, lâu rồi mới sống một ngày đơn giản như vậy."

" Vậy là được rồi, thời buổi này người ta bỏ bao tiền mới kiếm được chút niềm vui ấy chứ, hay dở gì còn thu được 3000."

" Đừng nói, đừng nói nữa ..." Hai mươi vạn chỉ còn lại ba nghìn, Đường Anh nghe thôi đã thấy nhói trong tim, đau khổ phát ra thành tiếng rên:" Ôi, vì sao tôi lại từ chối chứ?"

" Ôi, đáng thương quá ... Nào, để tôi xoa ngực cho chị nhé, ngực phải hay ngực trái?" Cừu Địch đưa tay ra:

" Cút đi, tiền không còn lại còn muốn đụng chạm người ta, đừng có mơ ... Giờ sao đây? Hôm nay nghe cậu chỉ huy suốt cả ngày rồi, phải khao thưởng một bữa lớn chứ!" Đường Anh tính ăn một bữa báo thù:

Cừu Địch đang định trả lời thì có điện thoai gọi tới, lấy ra xem số, mỉm cười đặt ngón tay lên môi Đường Anh:" Xuỵt, điện thoại của Hách Lệ Lệ."

Hả? Liên hệ được với người này à? Đường Anh quên cả ngón tay của Cừu Địch, nghiêng người ghé tới gần lắng nghe, bên kia nói:" Tôi nhận được ảnh rồi, anh là ai?"

" Là ai không quan trọng, quan trọng là cô có cần những thứ đó không?"

Lần này Cừu Địch không chút nể nang, mở miệng ra một cái là đòi ngay 10 vạn, đối phương trả 2 vạn, cứ thế cò kè mặc cả hồi lâu, người thêm ta bớt, y bực mình:" Một giá thôi, năm vạn, có lấy hay không? Không cần thì tôi tặng miễn phí cho chồng cô, số ảnh này làm sao có được, cô hiểu chứ hả?"

Đối phương rối rít thỏa hiệp:" Được rồi, năm vạn thì năm vạn."

Hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, đợi Cừu Địch cúp điện thoại, Đường Anh hỏi:" Có phải Hách Lệ Lệ không?"

Khoảng cách hai người rất gần, mùi thơm nước hoa truyền sang, Cừu Địch chớt nhả nâng cằm Đường Anh:" Đúng, chính là cô ả lừa đảo hôn nhân đó, tôi chuẩn bị kiếm chút tiền từ cô ta. Yên tâm đi, có cả phần của chị."

Đường Anh dở khóc dở cười ngồi ngay ngắn trở lại, không đau lòng nữa mà chuyển sang đau dạ dày rồi, cậu ta làm cái trò gì thế? Điều tra bình thường lấy tiền thì không chịu, nhất định đi tống tiền người ta.

Không cho Đường Anh đi theo, Cừu Địch đóng cửa xe lại bắt taxi tới bên ngoài cửa khách sạn đã hẹn với Hách Lệ Lệ, xem đồng hồ thì còn năm phút nữa, y nhắm mắt lại có vẻ như đang suy nghĩ xem còn bỏ sót chỗ nào, hoặc đối phương có thể thiết lập cạm bẫy nào để đợi mình đâm đầu vào hay không? Hẹn nhau ở nơi không hiếm khách quốc tế ra vào này, y có thể cảm giác được sự cấp thiết và khẩn trương của đối phương 5 vạn, đó là một cái giá thích hợp, đem so với việc cô ta muốn làm, đây là cái giá có thể tiếp nhận được.

Nhưng ả lừa đảo Hách Lệ Lệ này không dễ đối phó đâu, chỉ cần ai biết chuyện cô ta đã từng làm thì sẽ không dám xem thường nữ nhân này dủ chỉ một chút.

Cừu Địch bước lên bậc thềm, đi vào đại sảnh khách sạn vừa đúng với giờ hẹn. Đại sảnh rất rộng, sang trọng, trần có một chiếc đèn treo pha lê cực lớn, mấy cái khách sạn lớn toàn thế, cứ như không có cái đèn này thì không đủ thể hiện sự xa hoa đẳng cấp vậy, dù sao thì những vì khách ăn mặc kiểu người thành đạt ra vào cũng rất nhiều. Khu nghỉ ngơi gần cửa sổ, một nữ nhân thần sắc lo âu ngồi chống cằm trên ghế sô pha, chính là Hách Lệ Lệ, ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa, giống như một cô gái nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Trong thoáng chốc thậm chí Cừu Địch có chút thương hại cô ta, có điều y nhận thức rất rõ đó là bề ngoài cô ta muốn thể hiện ra mà thôi, không hề làm suy giảm sự cảnh giác của y, dựa vào gương mặt và thân thể để luồn lách giữa đám nam nhân, có thể đạt được cuộc sống thế này, đủ khiến cô ta trở thành tấm gương phấn đấu vì cuộc sống trung lưu cho đám nữ nhân lấy dụng mạo kiếm tiền rồi.

Trong đầu suy nghĩ, Cừu Địch chân thong thả đi về phía Hách Lệ Lệ, trong ánh mắt hồ nghi của cô ta, Cừu Địch ngồi xuống phía đối diện. Vẻ mặt Hách Lệ Lệ thay đổi hẳn, ánh mắt tức thì trở nên bén như dao, hỏi thẳng:" Đồ đâu?"
Bình Luận (0)
Comment