Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 630 - Chương 49: Bởi Vì Lợi Làm Ma Cho Hổ. (2)

Chương 49: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (2) Chương 49: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (2)

" À, cô hỏi tôi sao?" Cừu Địch hoang mang chỉ bản thân, vào giây phút cuối cùng y đã thay đổi chủ ý:

Hách Lệ Lệ không trả lời y, ánh mắt lướt qua, dừng ở hai nam nhân đang buồn chán lật xem tạp chí, ngay tức thì khiến Cừu Địch ngửi thấy mùi nguy hiểm.

" Xin lỗi, tôi đang đợi người quen." Hách Lệ Lệ không nghi ngờ gì Cừu Địch, cho rằng là nam nhân có ý đồ bắt chuyện với mình:

" Ồ, sorry! Ngại quá." Cừu Địch lịch sự đứng dậy, tựa như vô tình đi về phía hai nam tử kia, y để ý hai người đó vẫn cẩn thận nhìn mình cho tới khi y đi hẳn qua mới buông lỏng, không thể nhầm được, định chơi mình một vố đây mà:

Rất chuyên nghiệp đấy, quả nhiên cảnh giác không bao giờ thừa cả, đồng thời cảm thấy thú vị, không ngờ vừa chính thức vào nghề đã gặp được dân lừa đảo thế này, rất có tính khiêu chiến. Cừu Địch vừa đi vừa mở di động, tới đường đối diện, dựng kính viễn vọng cỡ nhỏ lên, quan sát thật kỹ Hách Lệ Lệ ngồi bên cửa sổ. Mười phút trôi qua, Hách Lệ Lệ thi thoảng lại nhìn về phía hai nam tử kia, tựa hồ được chỉ thị gì đó, cô ta lấy di động ra, sau đó di động của Cừu Địch reo lên.

" A lô, sao anh còn chưa tới, tôi đợi rất lâu rồi đấy." Hách Lệ Lệ nói bằng giọng mũi, hơi kéo dài như làm nũng:

" Không tới vì có người làm trái với giao ước."

" Ý anh là gì, con người anh làm sao thế hả, lại để con gái nhà người ta đợi lâu như thế."

" Bảo nam nhân ngồi ở hướng 4 giờ so với cô nghe điện thoại đi ... chỉ là cái hướng dẫn thuê phòng của khách sạn thôi, có cần xem tới nửa tiếng vẫn ở trang số một không? Cô có năm giây đấy, nếu không tôi lập tức biến mất đấy." Cừu Địch cảnh cáo:

Nữ nhân ngốc đó đúng là dễ lừa, vừa nghe Cừu Địch nói vậy liền đứng dậy chạy về phía nam tử kia, nam tử kia vội dùng ánh mắt ngăn cản, bảo cô ta đừng tới, đáng tiếc đã quá muộn rồi. Đợi nam tử đó miễn cưỡng cầm điện thoại " a lô" một tiếng thì bên kia chỉ còn tiếng tu tu kéo dài, hắn gọi điện lại thì không được nữa, số máy kia không còn liên lạc được.

" Chà, tên này trơn như trạch vậy, chuồn mất rồi." Nam tử kia tặc lưỡi:

" Phải làm sao bây giờ? Đã nói rồi, đừng ngồi gần như thế, đợi ở bên ngoài cũng được, lại cứ nhất định muốn vào đây ngồi, giờ hay rồi, bị hắn phát hiện ra, đi đâu mà tìm?" Hách Lệ Lệ tức giận, muốn câu tên tống tiền kia ra, cuối cùng chính mình mới là bên bị người ta câu:

" Không phải tôi lo cho cô sao? Mà cô cũng ngốc quá đấy, bị hắn lừa một câu liền chạy qua đây rồi ... Chết rồi, không phải là hắn ở ngay đây chứ?" Nam tử kia ngay tức thì tỉnh ngộ, đứng bật dậy nhìn quanh không thấy ai khả nghi liền gọi theo tên đồng bọn chạy ra ngoài khách sạn, tìm kiếm mục tiêu một cách một cách vô vọng trong dòng người qua lại tấp nập:

Chắc chắn là hỏng rồi, diễn biến bất ngờ này làm Hách Lệ Lệ lo sợ, cô ta dậm chân, cắn răng, dáng vẻ hối hận vì thành công chỉ còn cách một bước chân thôi mà lại không thành. Quay trở về chỗ ngồi, Hách Lệ Lệ nhấc túi xách lên, tay tức thì cứng đờ, di động trong túi xách đang kêu.

Lấy điện thoại ra thì số hiển thị đã thay đổi rồi, Hách Lệ Lệ vội vàng nhận máy, quả nhiên phía bên kia điện thoại vẫn là giọng nói đó:" Xem ra đúng là có người làm trái với giao ước rồi."

Hách Lệ Lệ nhẹ người, chỉ cần đối phương chưa trốn mất là còn cơ hội, lấy lại tinh thần, cười nói:" Hi hi, anh cũng nhạy đấy, vậy được rồi, anh ra đi, tôi trả anh 5 vạn, vì con mắt của anh đã xứng đáng với giá này, đừng sợ, anh ấy là bạn tôi, không phải là cảnh sát."

" Được, lập tức bảo hai người đó cuốn xéo, sau đó quay về chỗ cũ." Cừu Địch ra lệnh qua điện thoại:

Hách Lệ Lệ chạy ra khỏi đại sảnh, tay bịt lỗ thoại, đuổi hai nam tử vẫn còn đang tìm kiếm đi, hai người đó chần chừ, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng mà đi. Cô ta nhanh chóng quay về chỗ cũ, cảnh giác nhìn bốn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng đối phương:" Được rồi đấy, bọn họ đi rồi."

" Vậy thì giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi, thực ra ảnh chụp chỉ là một phần của giao dịch thôi, tôi còn biết rất nhiều thứ có giá trị, nhất định cô sẽ hứng thú. Tôi không sợ cảnh sát, vì tôi biết cô còn sợ hơn tôi ấy chứ." Cừu Địch nói:

" Hi hi, hứng thú của tôi với anh ngày một lớn rồi đấy. Hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra sao anh lại đeo bám tôi, anh thuộc nhà nào thế?" Hách Lệ Lệ tỏ ra bình tĩnh:

" Tôi thích mỹ nữ thật đấy, nhưng sau khi biết chuyện của cô tồi thì tôi không dám tiếp nhận sự hứng thú của cô với tôi đâu ... Cô biết Vương Sách Mã chứ, còn một người tên là Trần Triệu Minh, không biết cô đã quên chưa nhỉ?" Cừu Địch thong thả ném ra hai quả lựu đạn:

" Rốt cuộc anh là ai?" Giọng Hách Lệ Lệ cao lên, sợ hãi lộ rõ:

" Ha ha, cô đã bỏ lỡ cơ hội làm quen với tôi rồi ... Cô và Vương Sách Mã kết hồn chưa tới nửa năm, hắn liền phát hiện bản thân bị liệt dương, sau đó cô đưa ra đề xuất ly hôn, chẳng những ly hôn mà ngay cả sính lễ phòng cưới đều bị cô nuốt sạch sẽ. Phải qua thời gian dài Vương Sách Mã suýt khuynh gia bại sản mới khôi phục lại được một chút. Theo như lời anh ta nói, đó là do thuốc ... Bà chị ơi, độc ác quá đấy, muốn ly hôn đã đành đi, vậy mà còn nghĩ ra cái thủ đoạn khiến người ta tuyệt đường con cháu như thế thì bất nhân quá rồi đấy." Cừu Địch lên tiếng giáo huấn:

" Đánh con mẹ mày rắm đấy à?" Hách Lệ Lệ ngay lập tức mất kiểm soát, để lộ bản chất, giờ tay lên theo bản năng định đập điện thoại, có điều cô ta cũng ngay lập tức bừng tỉnh, không đập được, chuyện còn chưa giải quyết cơ mà, đưa vội lên tai nói:" Này này ... Không phải tôi mắng anh đâu ... anh còn đó không?"

" Còn, cô có thể xỉ nhục bản thân tôi nhưng đừng sỉ nhục trí tuệ của tôi, cô học chuyên ngành lâm sàng, lại từng làm y tá, muốn làm trò này không phải khó. Nếu chẳng phải Vương Sách Mã báo án quá chậm, không tìm được chứng cứ thì cô còn có thể chạy tới thủ đô đắc ý được không?" Cừu Địch tiến một bước vạch trần thủ đoạn của Hách Lệ Lệ:
Bình Luận (0)
Comment