Chương 50: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (3)
Chương 50: Bởi vì lợi làm ma cho hổ. (3)
" Đúng thế, không có chứng cứ thì anh nói có tác dụng gì cơ chứ? Cảnh sát còn từng triệu tập tôi đấy, không phải thả tôi đấy sao?" Hách Lệ Lệ nói như thể cô ta chẳng coi đe dọa này ra gì, có điều trán cô ta đã lấm chấm mồ hôi, tay lau không ngừng, điều làm cô ta sợ nhất là không biết lai lịch của đối phương, khác nào bị con rắn độc nấp trong bãi cỏ rình rập đâu:
" Tôi chẳng phải quan tòa cũng chẳng phải cảnh sát, tôi cần gì chứng cứ chứ, tôi chỉ cần biết những tin tức này trị giá bao nhiêu tiền mà thôi. Người chồng thứ hai của cô, Trần Triệu Minh, cũng kết hôn chưa tới một năm thì phát hiện ra chứng thận hư nghiêm trọng, không thể quan hệ vợ chồng ... sau khi ly hôn với cô hơn một năm mới khôi phục."
" Đừng nói tôi, ngay cả anh ta cũng hoài nghi bị cô đánh thuốc. Cô thông minh đấy, toàn chọn người hiền lành để bắt nạt, khiến anh ta mắc một đống nợ, anh ta tới thủ đô tìm cô, nhưng chẳng hiểu ra làm sao mà bị người ta đánh cho một, chắc chắn là trò của cô chứ gì?" Cừu Địch ra ngoài điều tra mấy ngày thu hoạch được chừng đó, hai người chồng cũ uất ức, bị cô ta hại cho vô cùng thê thảm:
Tới đây thì Hách Lệ Lệ không còn giữ được bình tĩnh nữa, giọng nói cũng vài phần run rẩy:" Mày, mày, sao mày dám ... không, không đại ca, anh muốn bao nhiêu tiền?"
" Tin tức còn chưa hết mà cô đã ra giá vội thế? Tôi còn biết được rằng, nhà cửa của Hậu Hải Phong đều đứng tên anh ta, anh ta trông chừng cô chặt nhỉ? Nhưng mà anh ta đâu biết bản lĩnh của cô, loại nhân vật từng trải như anh ta, cô làm sao mà dám bỏ một cách dễ dàng, thế nên hẳn phải là mồi chài được nhân vật lợi hại hơn rồi chứ gì? ... cho dù ly hôn không lấy được tài sản của Hậu Hải Phong, với cô mà nói cũng không phải chuyện to tát nhỉ? ... Cho tôi hỏi này, cô đã vay bao nhiêu tiền bên ngoài, lấy cái gì để thế chấp, làm sao chụp được khoản nợ này lên đầu Lão Hậu thế?" Cừu Địch truy hỏi:
" Chuyện đó, chuyện đó ... Không có đâu, anh ơi ... Tôi, tôi ..." Hách Lệ Lệ lắp ba lắp bắp nói không thành lời nữa rồi:
" Nếu cô không làm cái gì hết thì làm sao phải lo sợ như thế? Hay là tôi tự đi xác nhận vậy, người vữa nãy không phải là gian phu của cô đấy chứ?" Cừu Địch trêu ghẹo:
" Anh, anh rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Hách Lệ Lệ tựa hồ đã điên cuồng:
" Tôi đã làm xong hết rồi, đơn giản lắm, tiền thôi ... 100 vạn, cô chỉ cần đem phần lấy được của Hậu Hải Phong chia cho tôi là được rồi đường ai nấy đi." Cừu Địch để lộ bản chất, xẻo không thương tiếc:
" Đâu ra nhiều như thế? Bà đây gian khổ kiếm tiền để toàn bộ nuôi mày đấy hả? Còn chưa biết mày là ai ... Dù có trở mặt cũng không cần phải đẩy bà đây vào đường cùng như vậy chứ?" Hách Lệ Lệ tức giận:
" Dù sao cũng toàn là tiền của Lão Hậu, cô tiếc cái gì chứ? Vậy thì cô thử nói xem, trả bao nhiêu tiền?"
" Mười vạn!"
" Cái già này thì khỏi cần phải bàn nữa, cô nóng lòng ly hôn với Lão Hậu như thế thì chứng tỏ là tiền đã tới tay rồi ... Trừ thế chấp cửa hiệu giặt quần áo ra, cô còn chiêu nào nữa nhỉ? Nếu Lão Hậu mà biết cô làm như thế, sau đó cô không thể ôm tiền mà chuồn mất, vậy cô nghĩ xem hậu quả sẽ là gì?" Cừu Địch nhẹ nhàng đưa ra một khả năng:
" Ba mươi vạn!" Hách Lệ Lệ ngay lập tức nâng giá lên gấp ba:
" Cái giá này à ... Hình như vẫn chưa thỏa mãn tôi đâu." Cừu Địch ỡm ờ:
Hách Lệ Lệ đe dọa:" Anh mà còn nâng giá là tôi biến mất đấy, cùng lắm thì tôi đổi tên, đổi nơi khác sinh sống, ai làm gì được tôi chứ?"
" Được, vậy thì chuẩn bị tiền đi, tôi cho cô hai tiếng."
Điện thoại cúp rồi, Hách Lệ Lệ thở phào, sau đó lại liên tục thở dốc, toàn thân đẫm mồ hôi, ngay trong chớp mắt cô ta bình tĩnh lại, đưa ra một quyết định, rút điện thoại gọi cho vị kia.
" Lão Lộ, người ta biết rồi, chúng tống tiền tôi 30 vạn đây này, anh xem phải lam sao bây giờ?"
Biện pháp thì có, sau khi được đối phương đảm bảo, Hách Lệ Lệ đùng đùng nổi giận đứng dậy, mang theo lửa cháy bùng bừng rời đại sảnh.
Cô ta chưa bao giờ chuẩn bị trả tiền, cho dù cô ta trả được.
Hách Lệ Lệ đi không lâu thì một soái ca để mái tóc dài như nghệ thuật gia, cao ráo tuấn tú, mặc bộ đồ đen bó sát người từ khách sạn đi ra. Hắn nhìn xung quanh, thấy xe của mình còn sáng đèn thì lững thững đi tới, ngồi vào ghế phụ lái. Cừu Địch ngồi ở ghế lái, hung hăng tóm cổ áo hắn, mắng:" Để Phiến, vì sao không cảnh báo? Rõ ràng cô ta không đi một mình, lộ thế mà anh không phát hiện ra?"
Thôi Tiêu Thiên đã tới trước Hách Lệ Lệ, tất nhiên là hắn biết rồi, cười nói:" Thì anh đã nói đấy, lộ thế cơ mà, nếu ngay cả như thế mà anh cũng không nhìn ra thì bị chúng xử lý là đáng đời."
" Cười đê tiện thế, có tin tôi đánh anh không?" Cừu Địch hậm hực nói, đương nhiên y không bị gài dễ dàng như thế, nhưng cái loại đồng đội khốn kiếp thế này quả nhiên tin tưởng Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi vẫn hơn:
Thôi Tiêu Thiên chỉnh lại cô áo, hờn trách:" Thật thô lỗ."
" Lần sau mà còn dám giở trò thông minh vặt này ra với tôi, có tin tôi thô bạo với anh không?" Cừu Địch khởi động xe, ném di động cho Thôi Tiêu Thiên:
Thôi Tiêu Thiên lườm Cừu Địch:" Tôi thích nam nhân ôn nhu, anh không phải khẩu vị của tôi, tôi sẽ không cho anh cơ hội thô lỗ đâu."
Nữ nhân đó ác hơn trong tưởng tượng, không đơn giản chỉ là ả lừa đảo, Cừu Địch không đùa:" Làm đi!"
Thôi Tiêu Thiên không dám thực sự chọc giận Cừu Địch, ngón tay nhòn nhọn truyền đi một file âm thanh, lại gửi thêm tin nhắn nhắc nhở. Khi đặt di động xuống, hắn cảnh báo:" Đây là thủ đoạn hại người không lợi mình, ngoài kiếm chút niềm vui ra thì chẳng được gì hết, khả năng còn dẫn lửa thiêu thân ... Chuyện này hẳn không cần tôi phải nói thêm nữa đâu nhỉ?"
" Hôm nay người tự chơi lửa thiêu thân nhiều lắm, không tới lượt tôi đâu." Cừu Địch tăng tốc, xoay vô lăng, cuối cùng hòa vào dòng xe: