Chương 67: Tôn trọng không có nghĩa là nhường. (1)
Chương 67: Tôn trọng không có nghĩa là nhường. (1)
Thời gian qua Cừu Địch đã tới Thông Châu ba lần, địa điểm là chợ giao dịch xe second hand, cho nên khi đẩy cửa đi vào còn chưa kịp nói câu nào, Hậu Hải Phong đầu trọc răng vổ vừa mới thấy y một cái liền tức điên người, vỗ bàn liền mấy phát, mặt tím tái rống:" Con mẹ mày, vẫn chưa chịu thôi đi à?"
Tiền còn chưa trả, làm gì có chuyện Cừu Địch bỏ qua chứ, tên đó cực kỳ vô liêm sỉ, lần đầu tiên tới nói chuyện trả nở, hắn phũ ngay, giấy nợ tính cái rắm, không có tiền, xéo.
" Ông chủ Hậu, anh không thể làm thế được đâu, chúng tôi đã vãn hồi cho anh khỏi bao nhiêu tổn thất, không phải anh đã quên mình suýt bị lừa cháy túi đấy chứ?" Cừu Địch chẳng sợ hắn, còn vấn đề hôn nhân đối với loại người thối nát này thì giải quyết dễ lắm, Hách Lệ Lệ tất nhiên là trắng tay cuốn xéo ra đường, ngay cả chiếc BMW mini của cô ta cũng đang đỗ trong sân kia kìa, đợi bà vợ nhiệm kỳ sau tới:
" Bọn đó mà muốn chơi tôi à, không có cửa đâu." Hậu Hải Phong mạnh miệng tuyên bố, định đập bàn quát nhưng thấy Cừu Địch lạnh lùng khoanh tay dựa vào tường, cách này đoán chừng không hiệu quả, đổi giọng:" Người anh em, năm vạn là khoản tiền lớn rồi, các cậu nhân lúc tôi gặp khó mà ép tôi, tôi không tìm các cậu gây phiền toái đã là nhân nghĩa rồi, các cậu còn bám lấy tôi à?"
" Con mẹ nó, tôi nhớ mặt cậu rồi, từng tới chỗ tôi bán xe để nghe ngóng tin tức phải không? Tôi chẳng sợ nói cho cậu biết, có biết tôi tốn bao nhiêu tiền vào vụ này không? Gọi bao nhiêu người như vậy đi đánh nhau, cậu nghĩ không tốn tiền à? Vào đồn công an chẳng lẽ không phải lo lót à? Tôi còn phải nhanh chóng thay đổi giấy phép kinh doanh, còn phải sang tay cửa hiệu với giá thấp, tiền tiêu như nước, tốt mấy chục vạn đấy."
" Đúng rồi, ông chủ lớn như thế mà còn bận tâm tới năm vạn sao?" Cừu Địch ngữ khí trở nên cứng rắn:" Nói một câu thôi, có trả không?"
" Á à, cũng muốn chơi trò lưu manh vô lại hả, có giỏi thì lấy tiền từ tay tôi xem, không có bản lĩnh đó thì cuốn xéo, anh đây không có thời gian rảnh hầu hạ mày." Hậu Hải Phong hung dữ nói:
" Anh nói đấy nhé, đừng hối hận." Cừu Địch đứng thẳng người lên:
Hậu Hải Phong giật nảy mình, hơi chột dạ rồi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ cứng rắn, không thèm để ý, những 5 vạn đấy, bán bao nhiêu cái xe mới kiếm lại được.
Cừu Địch cầm điện thoại bấm số:" Anh, lái xe cảnh sát tới đi, thằng chó đó dám uy hiếp tôi."
Hậu Hải Phong đang dựng tai thỏ lên nghe trộm, tức thì cười phá lên, cười lăn lộn, tay chỉ mặt Cừu Địch:" Mày nghĩ mày đang dọa ai đấy hả, đóng giả cảnh sát à? Mày định bắt nạt anh đây không hiểu luật pháp à? Mày là thằng ngu đấy phải không, đóng giả cảnh sát ít cũng phải ngồi vài năm ... Mày tưởng tao không dám báo cảnh cảnh cảnh ..."
Mồm Hầu Hải Phong bắt đầu lắp bắp, tiếng còi cảnh sát hú vang, hai chiếc xe cảnh sát mang dòng chữ Công an thủ đô trên thân xe đi vào bãi đỗ, đám nhân viên ở đây toàn loại trộm gà bắt chó, đít không sạch sẽ, có tật giật mình chạy hết vào sân sau, sẵn sàng phòng khi có biến là leo tường luôn. Chỉ có vài người không làm việc xấu, chủ yếu là làm việc văn phòng mới thò đầu ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Một chiếc xe cảnh sát hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra gọi lớn:" Chuyện gì thế, nói với hắn, đổi nơi khác nói chuyện là được rồi."
" Anh đợi chút, để tôi giải quyết." Cừu Địch trấn an một câu, quay đầu nói với Hậu Hải Phong:" Thế nào, muốn đổi nơi nói chuyện không? Lên đồn hay lên cục?"
Hậu Hải Phong lắp ba lắp bắp, nhưng vẫn chưa chịu thua:" Người anh em, cậu làm cái gì thế hả? Ép tôi cũng gọi cảnh sát chứ gì? Tôi không tin bọn họ làm gì được tôi."
Cừu Địch cười khẩy:" Ai làm gì anh chứ, người ta đi ngang qua, rảnh rỗi hú còi vào chơi không được à? Hay anh có gì che giấu?"
Câu này tức thì làm Hậu Hải Phong nghẹn cứng cổ, bỏ mẹ rồi, hắn làm sao không hiểu cái chiêu nát này, mỗi ngày đi qua hú còi tạt vào một lần, còn đếch ai dám tới đây mua bán nữa, ngày ngày cảnh sát tới đây, sẽ có đủ loại tin đồn.
Chưa nói cái gì khác, khách hàng đã chạy quá nửa rồi, ai mà muốn dính dáng chứ, đấy là chưa nói đám nhân viên của hắn, quá nửa là bọn có vấn đề, chẳng may tóm được một thằng, là hắn cũng phải chịu trách nhiệm, tiền ra tiền vào, day dưa không dứt. Hậu Hải Phong nặn ra nụ cười:" Ôi người anh em, chúng tôi là hộ nhỏ làm ăn nhỏ, cậu dày vò thế này làm sao tôi chịu nổi ... Hay thế này đi, năm vạn thì thực sự là tôi không có đâu, hai vạn thôi nhé?"
" Đừng tưởng rằng tôi không biết anh mua xe ăn trộm, hai ngày trước anh mua một chiếc Huyndai nát, trả người ta 2000 đồng." Cừu Địch hạ thấp giọng nói:
" Vớ va vớ vẩn, chứng cứ đâu?" Hậu Hải Phong chối phắt ngay, loại chuyện này dứt khoát không thừa nhận, càng không sợ bị uy hiếp:
" Chứng cứ thì không có ..." Cừu Địch cố ý bỏ lửng cho Hậu Hải Phong thở phào, sau đó mới tương một câu:" Nhưng mà tôi có nhân chứng, tôi biết cái thằng trộm xe, có tin tôi bảo hắn đi tự thú, khai nhận là bán cho anh không? Đừng có cãi, chỉ cần cớ này là đủ anh tôi ập vào tra rồi, bán xe second hand mà không dựa vào xe ăn trộm thì phát tài thế quái nào được, tra một phát là anh chết ngay."
" Ôi, sao tôi xui xẻo thế này, gặp phải loại người bất lương, tôi khổ quá ..." Hậu Hải Phong định giở chiêu bài đáng thương ra ăn vạ, liên tục đập bàn:
" Cứ thong thả mà khóc đi nhé, mai tôi dẫn thằng ăn trộm tới." Cừu Địch đút tay túi quân xoay lưng bỏ đi:
" Ôi, ôi người anh em, đừng đi mà, cậu ở xa tới đây một lần không dễ dàng gì, hôm nay chúng ta giải quyết luôn đi, mai đừng tới nữa ..."
Hậu Hải Phong chạy theo bám lấy tay Cừu Địch, ra sức giữ lại, chỉ cần kiếm cớ đóng cửa điều tra vài ngày, thế thì tổn thất to, mẹ nó, sau này thằng nào dám tới đây bán xe ăn trộm chứ? Cái thằng vương bát đản, nợ có 5 vạn mà nó làm như 500 vạn ấy, hành người ta thế này đây.
Trả tiền quách cho rồi, loại người cặn bã này, anh không dây.
Không lâu sau, Cừu Địch trong lòng cất bọc tiền lớn, nhảy lên xe cảnh sát, hai chiếc xe năm người, hú cói bỏ đi, để lại Hậu Hải Phong nhũn người ngồi bệt xuống thềm, cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi rồi, cái tháng này sao mà đen thế?