Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 649 - Chương 68: Tôn Trọng Không Có Nghĩa Là Nhường. (2)

Chương 68: Tôn trọng không có nghĩa là nhường. (2) Chương 68: Tôn trọng không có nghĩa là nhường. (2)

Trong xe, Cừu Địch quay đầu nhìn cái xe cảnh sát phía sau, hỏi Phí Minh đang lái xe:" Anh Phí, nể mặt nhau thế, mời cả cảnh sát đến cơ à?"

" Vừa mới ra ngoài làm việc quay về thôi mà, tôi hứa với bọn họ là hôm nay khao một bữa ở Toàn Tụ Đức, đi qua đây đón thêm một người." Phí Minh cười nói, chỉ bảo là đón người, còn người kia làm gì thì hắn không hỏi tới:

Bịch, Cừu Địch ném bó tiền lên bảng điều khiển.

Động tác ném tiền tiêu sái làm Phí Minh ngạc nhiên:" Cậu được đấy, kiếm không ít hả, rốt cuộc là làm cái gì?"

" Thu nợ thôi mà, thằng đó viết giấy nợ nhưng không chịu trả tiền, bắt hắn phải ói ra."

" Tôi hiểu rồi, cậu muốn cáo mượn oai hùm dọa hắn ..." Phí Minh suýt nữa không nhịn được mà bợp đầu Cừu Địch:" Cái thằng nhãi này, sao không nói sớm, muốn tôi phạm sai lầm hả?"

" Anh nói rồi đấy thôi, đi đón người thôi mà, sai lầm gì để mà phạm chứ?" Cừu Địch cười gian:

Bốp! Rốt cuộc Cừu Địch cũng ăn một cái bợp của Phí Minh rồi, hắn một tay lái xe, tay kia vẫn giơ ra dọa đánh, cảnh cáo:" Thằng nhãi, không được có lần sau đâu đấy ... Mà rốt cuộc là sao, người ta là ông chủ không nhỏ, việc gì mà phải vay tiền cậu, mà xe cảnh sát tới thôi thì có gì mà phải sợ."

" Tôi vừa vặn biết hắn mua bán xe ăn trộm ấy mà, ha ha ha." Cừu Địch không nhiều lời:

Phí Minh dở khóc dở cười, hắn không nói gì thêm, nước quá trong thì không có cá, người quá xét nét thì không có bạn, nhớ ra một chuyện hỏi:" Phải rồi, Cừu Địch, rốt cuộc thì cậu làm cái gì, tôi không thấy cậu làm việc đàng hoàng. Công việc gì khiến cậu bỏ cả An ninh quốc gia ..."

" Việc này hay lắm, thực sự kiếm được không ít tiền ..." Cừu Địch đem chuyện mình làm kể ra một cách giản lược, đại khái, cực kỳ vắn tắt:

Dù là thế Phí Minh cái thành phần đã bị thể chế hóa nghiêm trọng cũng không chịu nổi, vội vàng cắt lợi, không nhịn được thuyết giáo:" Vừa phải thôi, Cừu Địch, tôi không thấy cậu giống não bị lừa đá, đi làm cho công ti điều tra thương vụ vẫn là làm tốt thí. Xảy ra chuyện là họ chối sạch sành sanh, bao nhiêu chuyện cậu phải gánh hết ... Thằng nhãi, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như thế chứ?"

" Tôi biết mà, tôi tự có chừng mực." Cừu Địch nhe răng cười, Phí Minh không mắng y sai, chỉ nói phải cẩn thận:

" Ôi thằng nhãi, mặc kệ cậu, tôi nói cũng phí, cuộc đời của cậu, cậu sống theo ý mình đi, người khác chẳng sống thay được. Bằng vào bản lĩnh của cậu mà cũng sống bình thường như bao người, vậy mới là vô vị ... À đúng, hôm nay đông vui, gọi đám bạn của cậu tới cùng đi." Phí Minh rủ rê:

" Thôi, thôi, anh đúng là bệnh nghề nghiệp, định moi tin chứ gì, người của tôi mà lọt vào mắt anh, thế nào chẳng bị uy hiếp đi phục vụ vì nhân dân." Cừu Địch vạch trần Phí Minh:

" Ha ha ha, thế mà cũng nhìn ra à, khá lắm, có tiến bộ, biết đề phòng rồi, nhưng mà đừng đắc ý, muốn trị cậu khó gì chứ, tôi đi xử lý Bao Tiểu Tam và thằng ái nam ái nữ là được." Phí Minh cười to:

Chuyện này Cừu Địch chẳng lo, y biết Phí Minh nói chơi thôi, hắn không làm thế.

Xe phóng như bay, trên đường về thủ đô, điện thoại của Đường Anh gọi tới, hẹn đi ăn, còn có cả giám đốc Tạ, khỏi phải nói Cừu Địch cũng đoán ra, có vụ làm ăn lớn tìm tới rồi ...

Lão Phí đã nể mặt như thế, Cừu Địch không thể bỏ đi được, đẩy cuộc hẹn Tạ Kỷ Phong và Đường Anh ra sau, lại gọi thêm Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi tới giúp mình tiếp khách, nói tới địa điểm ăn chơi ở thủ đô này, Cừu Địch chỉ biết đi theo đuôi hai tên đó thôi.

9 giờ 15 phút Cừu Địch mới mang gương mặt đỏ gay tới điểm hẹn, lại là quán cà phê Nhất Mễ Dương Quang gần tòa nhà Bảo Long, không thấy em gái phụ vụ quen mặt kia, chắc là không làm ca tối rồi, y vẫn gọi một cốc nước cam, vừa rồi chạy sớm bị đám Lão Phí phạt rượu.

Hai bên chẳng có gì ngoài công việc để nói, nên chẳng tốn công khách khí hàn huyên, Cừu Địch không giải thích vì sao mình tới trễ, Tạ Kỳ Phong cũng không hỏi, nói thẳng chuyện ủy thác. Mặc dù Cừu Địch đã đoán trước là vụ làm ăn lớn, nhưng câu chuyện qua lời kể của Tạ Kỷ Phong vẫn khiến y bất ngờ.

" Anh nói là bọn họ không định ra kim ngạch sao?" Cừu Địch lấy ngón tay gõ gõ nhịp lên bàn, nếu không phải thằng ngốc mạnh miệng thì thân phận không nhỏ:

" Đúng!" Tạ Kỷ Phong đáp:

" Anh cũng không biết lai lịch của bọn họ, chỉ biết người ta được Hạ Diệc Băng tiến cử sao?"

" Đúng!"

" Ha ha ha, anh trêu tôi đấy à, nếu đối phương lai lịch không rõ ràng, làm gì có chuyện anh lại nhận ủy thác, chắc chắn là có mục đích không thể nói ra rồi."

Tạ Kỷ Phong không có chút sắc thái biểu cảm nào, bình tĩnh và trấn định gật đầu:" Đúng!"

Tên này là cái thứ khốn kiếp không hề thành thật, đừng mong có thể nắm thóp của hắn, Cừu Địch ngẫm nghi, đưa ra điều kiện khó tin, việc muốn làm cũng khó tin, nhưng khó tin hơn nữa là người cẩn thận như Tạ Kỷ Phong lại nhận ủy thác, sau đó thì sang tay cho y ... Không thể không bội phục độ dày da mặt của tên này.

Cừu Địch nhìn về phía Đường Anh, vẻ mặt của cô rất do dự, hai người bọn họ không có thời gian để thương lượng, hơn nữa bí mật giữa các tầng cấp, chắc chắn che giấu thì tốt hơn. Không có được bất kỳ ám thị nào từ Đường Anh, Cừu Địch có hơi không vui rồi, chia phần cho cô gái này sợ là đầu tư lãng phí, cô ấy vẫn đứng về phía Tạ Kỷ Phong, ít nhất phải gọi điện báo trước một câu chứ.

Có điều một bên là công ty một bên là người thất nghiệp, chọn bên nào, bỏ bên nào thực sự không khó đưa ra quyết định, cho nên chút không vui thoáng qua đó bị y gạt bỏ rất nhanh. Đường Anh nhận ra biến đổi sắc mặt Cừu Địch, nhưng cô không có cơ hội có bất kỳ hành động nào trước vành mắt Tạ Kỷ Phong.

" Cậu thấy thế nào, nói ý kiến đi, đúng là vụ này chắc chắn có nguy hiểm, nhưng cũng có khả năng là cơ hội thay đổi nửa đời sau của cậu đấy." Tạ Kỷ Phong rất biết cách cám dỗ người khác:" Còn về phần lo lắng của cậu với thân phận của khách hàng, không cần thiết, chỉ cần quan tâm tới tiền là đủ rồi, có Hạ Diệc Băng bảo đám, cậu cũng biết gia sản của cô ta đấy, chắc chắn không phải loại làm ăn phi pháp."

" Cái đó thì tôi không lo." Cừu Địch nhìn chằm chằm Tạ Kỷ Phong, ý nói tôi lo cái mặt anh kia kìa:

" Cái đó cậu cũng không cần lo nốt, tôi đã bán cậu rồi mà, sở trường của tôi là tìm ra sở trường của một người, sau đó tìm người cần mua loại ưu điểm đó." Tạ Kỷ Phong thong thả cầm chén trà lên uống:" Đợi khi nào cậu bằng tuổi tôi, cậu tích lũy đủ kinh nghiệm, tích lũy đủ mối quan hệ, cậu cũng sẽ làm như tôi thôi ... Đó là không cần phải làm gì cả, chỉ cần bán sức lao động của người khác là được. Những thứ đó trí tuệ, bản lĩnh chỉ giúp cậu rút ngắn bớt thời gian đạt được, chứ không đốt cháy giai đoạn được đâu."
Bình Luận (0)
Comment