Chương 69: Tôn trọng không có nghĩa là nhường. (3)
Chương 69: Tôn trọng không có nghĩa là nhường. (3)
Tạ Kỷ Phong nói như thế, Cừu Địch có thể lý giải được, y nhìn Tạ Kỷ Phong tựa như nhìn thấy mình rất nhiều năm sau, vô sỉ, u ám, cộng với cuộc sống phức tạp, chẳng trách mà hắn phải tìm một chỗ yên tĩnh để chữa lành tinh thần." Xem ra tôi đánh giá cao cậu rồi, vậy thì đợi cậu thích xứng được rồi hẵng tiếp nhận ủy thác này." Tạ Kỷ Phong hồi lâu không có được câu trả lời, nói như thế:
À, khích bác đây, lại còn làm một cách thô thiển rẻ tiền như thế, nhưng không thể không thừa cái thủ đoạn này rất hiệu quả, người ta càng khích thẳng mặt, anh càng khó vòng vèo đối phó, hoặc tiếp chiêu hoặc chịu nhục.
Cừu Địch cười cũng chỉ thẳng mặt Tạ Kỷ Phong nói luôn:" Cái tính anh là kiểu không có lợi không làm, luôn đứng ở thế bất bại, nói đơn giản hơn chính là nhát gan như chuột, chuyện này nhất định là anh đã có mưu tính rất chu toàn rồi, định ăn cả trong lần ngoài, lấy lòng cả hai đầu. Đừng vờ vịt, anh mới là người sợ tôi không nhận, nhất định khoác lác với người ta dữ lắm đúng không? Tôi không nhận cho anh bẽ mặt."
Nói đúng rồi, Đường Anh cắn môi dưới không dám cười. Tạ Kỷ Phong không làm bộ điềm nhiên được nữa:" Tất nhiên rồi, cậu đáng lẽ phải hiểu, cái nền tảng Cáp Mạn này đặt an toàn lên hàng đầu, bất kể là vụ làm ăn lớn thế nào, cũng không thể để nền tảng này phải trả giá, cho nên điều đầu tiên tôi cân nhắc tới chính là sự an toàn ... Cũng chính là thứ trong mắt cậu lại thành lạnh lùng vô tình, không có trách nhiệm."
" Tôi không cần phải hiểu gì cả, lần trước tôi tìm anh nói là hợp tác, nhưng anh rõ ràng không có thái độ của người hợp tác mà chỉ là kẻ đầu cơ trục lợi ... Vậy lần này tôi, Cáp Mạn, chính thức vạch rõ giới hạn, bất kể với anh hay là phó tổng Đường, dùng lời của anh chính là giữa chúng ta mà nói, không có qua lại nào về pháp luật ... Hiểu ý tôi không?" Cừu Địch cười khẩy:" Đừng mong bản thân đứng ở thế bất bại, đẩy hết nguy cơ cho người khác."
Nghe Cừu Địch nói câu đó, Đường Anh bỗng cảm thấy tim mình như bị gai chích, mặt không thoải mái quay sang bên. Tạ Kỷ Phong hơi nhíu mày:" Vậy cậu muốn thế nào?"
" Đơn giản lắm, tôi cũng muốn đứng ở thế bất bại, anh hẳn là phải hiểu đúng không? Anh đặt an toàn của Cáp Mạn lên hàng đầu thì tôi đặt an toàn bản thân và người bên cạnh lên hàng đầu." Cừu Địch dùng đúng giọng điệu vừa rồi của Tạ Kỷ Phong đáp lại hắn:" Chuyện này rất có khả năng là không được gì cả, rất có khả năng khiến chúng tôi phải lui khỏi nghề này, cho nên đối với ủy thác này, anh phải trả tiền đặt cọc trước, bất kể thành hay không, tôi sẽ không trả lại đâu ... Anh đã bán chúng tôi đi, thế nào cũng phải chuẩn bị của hồi môn chứ?"
Sai lầm rồi, Tạ Kỷ Phong định áp đảo Cừu Địch bằng kinh nghiệm, nhân đà y đang phấn khích thì thắng lợi liên tiếp, không lo y không nhận ủy thác này, nhưng chuyện bây giờ phức tạp hơn hắn nghĩ:" Cậu muốn bao nhiêu?"
" 50 vạn!" Cừu Địch hét giá làm Đường Anh phải giật mình:
Tạ Kỷ Phong lắc đầu ngay:" Không thể nào, cùng lắm là mười vạn."
" Dứt khoát không được, cùng lắm giảm mười vạn."
" Cậu muốn thăm dò giới hạn của tôi à, tối đa thêm năm vạn, số tiền này e là tôi phải móc túi ra trả."
" Không gánh nguy hiểm thì lấy đâu ra lợi ích, chẳng lẽ trên đời này có vụ đầu tư ăn chắc mười phần, không có chuyện đó đâu. Một nửa 25 vạn, hoặc là anh trả tiền, hoặc là tự đi mà giải quyết." Cừu Địch nói rất dứt khoát, đứng dậy không chút lưu luyến, trên người y còn có 5 vạn vừa mới đòi được, thuận tay rút ra hai tờ đặt xuống bàn, búng tay đánh tách gọi phục vụ tới thanh toán:
" Thôi được, đồng ý!"Tạ Kỷ Phong nói trước khi Cừu Địch đi:
" Ồ, anh đồng ý thật đấy à, thực ra tôi không nghĩ anh đồng ý, có điều nếu anh đã đồng ý thì chứng tỏ anh đã bán chúng tôi với giá tốt rồi ... Ha ha ha, vụ này đáng mong đợi đây, hợp tác vui vẻ." Cừu Địch bắt tay Tạ Kỷ Phong rồi cười dài bỏ đi:
Tạ Kỷ Phong cảm giác không khác gì ăn phải con ruồi, nửa ngày trời còn chưa nuốt trôi, thi thoảng lại chép miệng, không biết là đang nghĩ cái gì. Đường Anh chuyến này bị kẹp ở giữa rất khó xử, cô bị Cừu Địch gạt ra khỏi đội ngũ rồi, điều này khiến cô rất ủ rũ, mọi việc rõ ràng đang tiến triển thuận lợi thì lại gặp biến cố như thế, không biết sau này hai bên còn có thể hợp tác không?
Dù thế nào Đường Anh thấy vẫn phải đứng đúng vị trí của mình, an ủi Tạ Kỷ Phong:" Giám đốc Tạ, anh chỉ tận dụng giá trị của bọn họ ở mức cao nhất, làm điều có lợi nhất cho công ty mà thôi, cậu ấy vốn có tính đa nghi cẩn thận, chuyện quá lớn kiếm chút đảm bảo cho bản thân."
" Không không không ... Tôi thấy mình có phải đã quá cẩn thận rồi không?" Tạ Kỷ Phong biết, Hạ Diệc Băng và đám người xung quanh, đều là tay chơi lớn, thao túng những vụ làm ăn lên tới cả trăm triệu. Lần này muốn làm cái gì, vị giám đốc La đó, vì sao không tra ra chút bối cảnh nào? Vòng tròn phú hào không lớn, một nhân vật như thế sao hắn không biết gì cả? Thế nên hắn thận trọng hơn bình thường, đem nguy cơ có thể có đẩy lên đám Cừu Địch.
Hắn ngửi thấy rõ ràng mùi âm mưu trong này, nhưng nơi có mùi âm mưu càng đậm, thì lợi ích lại càng cao, hắn không tiếc chuyện xảy ra rạn nứt với Cừu Địch, mà chuyến này Cừu Địch đã nói, vạch rõ giới hạn, tức là sau này tiền y kiếm được không có phần của Cáp Mạn nữa.
Có thể kiếm chút tiền đặt cọc, nhưng mất cơ hội nhảy vào cái bánh lớn làm Tạ Kỷ Phong không sao vui vẻ được.
Hôm sau là một ngày đẹp trời, gió mạnh thổi tan hết sương mù, lộ ra bầu trời trong xanh, nắng đầu đông ấm áp chiếu lên gương mặt người đi đường, mọi người như đều bước chậm hơn bình thường, nán lại đón nhận thêm chút ánh nắng hiếm có.
Cừu Địch lúc này mặc bộ vest cất đã lâu trong tủ, chính là cái bộ trước kia từng mặc khi tới Cáp Mạn xin việc ấy, đang đứng trước khách sạn Thiên Đô, tối hôm qua trở về, Đường Anh gọi điện thoại cho y, uyển chuyện, mập mờ biểu thị sự khó xử của mình, y cũng rất khách khí nói, giám đốc Tạ nói đúng, chuyện này có nguy hiểm cao, cô đừng xen vào.
Trực giác cũng nói cho Cừu Địch biết, chuyện này vượt quá khả năng tiếp nhận của mình, có điều cơ hội và nguy hiểm luôn song hành, đáng để thử lắm. Cừu Địch xem số tiền trong tài khoản, đây chính là động lực để y kiên định bước về phía trước.
Tầng 19, phòng số 1999. nghe cái số phòng thôi là đủ thấy thân phận người ở trong đó không tầm thường rồi. Phòng ở khu vực vip nhất của khách sạn, đề cao sự riêng tư, trước tiên là liên hệ tiếp tân, tiếp tân nói chuyện với khách để xác nhận, sau đó lại có phục vụ viên dẫn Cừu Địch vào thang máy. Rời thang máy một nam tử mặc vest khom người đưa tay ra:" Có phải anh Cừu không?"
Cừu Địch khách khí bắt tay hắn:" Đúng là tôi, anh là ..."
" Tôi là lái xe của giám đốc La, mời." Đối phương làm động tác mời, đi trước dẫn đường, thi thoảng lại quay đầu nhìn chàng trai da ngăm đen, vóc người cao ráo vạm vỡ, nhưng không hề có cảm giác thô kệch mà cân đối, không phải loại tập thể hình, chắc chắn là kiểu vận động viên. Dù thế nào người ta khó tránh khỏi cảm giác tứ chi phát triển, không biết đầu óc của đơn giản không, lái xe hỏi nhỏ:" Anh Cừu là người ở đâu thế?"
" Người nhà quê." Cừu Địch cho một câu trả lời làm người ta á khẩu:
Lái xe ngớ ra mất một lúc, nhưng vẫn không từ bỏ:" Anh có bạn gái chưa?"
" Chuyện này thì liên quan gì tới có bạn gái hay chưa?" Cừu Địch bực mình, sao lại thuê một lái xe lắm mồm như thế này:
" Có, liên quan lớn ấy chứ, gặp giám đốc La, anh nhất định phải kiếm chế, nếu không sẽ chảy máu mũi đấy." Lái xe đùa:
" Là nữ à?" Cừu Địch hơi bất ngờ:
" Cực phẩm mỹ nữ." Lái xe cười rất ám muội, xoay tay nắm cửa đẩy khẽ đẩy một cái, mời Cừu Địch đi vào: