Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 653 - Q4 - Chương 72: Ao Nhỏ Nước Cạn Nhiều Ba Ba. (1)

Q4 - Chương 72: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (1) Q4 - Chương 72: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (1)

Cừu Địch vừa mới đi một cái, gương mặt La Trường Hoan nghiêm túc hẳn, không có vẻ đùa cợt như vừa rồi, hắn ngồi suy nghĩ rất lâu nghẹo đầu sang nhìn Lang Nguyệt Tư:" Nguyệt Tư, cô có thấy tôi để lộ ở chỗ nào không?"

" Giám đốc, tôi không nhìn ra, anh biểu diễn rất chuẩn." Thư ký trịnh trọng nói:

" Hừ, chỉ biết nịnh bợ không phải là thư ký tốt." La Trường Hoan bực mình đứng lên, về tới vị trí của hắn, nhìn máy vi tinh một cái, càng chán nản hơn:" Đúng là ngược sáng, không nhìn thấy cái gì hết ... Sai lầm ngu xuẩn thế này làm sao mà qua mặt được y, cô hại chết tôi rồi ... Có điều cũng lạ thật, y lại có thể vạch trần thủ đoạn của mỹ nữ gián điệp thương nghiệp như cô ... Ha ha ha, thú vị đấy ... Cô có thể đi được rồi, tôi phải chơi một trận đối kháng ... Đúng rồi, bảo Tạ Kỷ Phong, tôi lấy người này, hắn đem tư liệu tỉ mỉ gửi cho tôi."

Lang Nguyệt Tư vâng một tiếng, khẽ khép cửa lại, trong phòng vang lên âm thanh chát chúa của trò chơi, hầu hạ một vị thiếu gia giàu có mừng giận thất thường ngày, xem ra chẳng dễ dàng gì. Cô vội vàng về phòng của mình, mở cửa ra, trong đó có mấy người được thuê giống cô, ngồi ngay ngắn, đợi bố trí nhiệm vụ ...

Lại nói Cừu Địch, vừa bước ra ngoài một cái gương mặt nghiêm túc hẳn, vụ này không đùa được đâu, vừa rồi y cũng phải gồng mình lên thể hiện khiến đối phương kiêng dè, không dám nảy ý đồ gì bất chính. Ngay cả Tạ Kỷ Phong còn phải cẩn thận, Cừu Địch sao dám lơ là, tay cầm điện thoại kiểm tra sơ qua ba tên công ty có trong danh sách, đều không tầm thường cả, nếu đây chưa phải mục tiêu thực sự, vậy việc này khó nhằn đây, lực lượng có vẻ không đù rồi.

Dù sao cứ làm trước xem tình hình, Cừu Địch bấm số gọi Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, tối nay đừng đi chơi đấy, có việc phải làm rồi, gọi cả Bảo Đản, Nhị Bì nữa ..."

Thế là ngay ngày hôm sau Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi dậy từ rất sớm, kéo theo cả Đinh Nhị Lôi còn lim dim, ba người đi tàu điện ngầm mất 40 phút, đi thêm 10 trạm xe bus, lại ngồi xe taxi 15 phút, cuối cùng cũng tới được mục tiêu đầu tiên mà Cừu Địch gửi cho: Nhà máy chế biến thịt Tân Hoa.

Cũng là Tân Hoa, nhưng không phải cái hệ thống nhà sách Tân Hoa mà già trẻ đều quen thuộc, mà là nhà máy chế biến thịt.

Nơi này đã là ngoài vành đai số năm, cách nội thành tới hai tiếng đi xe, nói ra thì vẫn là thủ đô đấy, nhưng mà xa thế thì chẳng khác gì nông thôn cả, tới nơi thì mặt trời cũng lên tới ba cây sào rồi. Vừa mới xuống xe, cảm giác như xuyên việt tới nơi xa lạ vậy, cả ba cùng trố mắt ra.

Oa, cái khu nhà máy này thật to, nhìn cái cổng kia kìa, phải mấy cái xe tải đi song song với nhau cũng được ấy chứ, tường bao quanh thật là cao, người lớn có nhảy hết cỡ cũng chẳng bám được vào gờ tường, trên tường còn có camera an ninh. Oa, cái nơi này an ninh nghiêm ngặt quá, ở cửa còn có cả trạm gác nữa, cứ như là mấy đơn vị ngầu lòi ở thủ đo vậy, chỉ thiếu mỗi tấm biển viết bốn chữ: Cấm khu quân sự thôi.

Xem ra phức tạp hơn bọn họ nghĩ rồi.

" Nhà máy chế biến thịt Tân Hoa, sáng lập vào năm 1956. là một xí nghiệp hiện đại hóa cỡ lớn bao gồm giết mồ, gia công thịt, cùng với nghiên cứu thuốc thú y cho gia súc gia cầm. Hiện tại công nhân viên đạt tới một vạn sáu nghìn người, nhà máy diện tích 266 mẫu ... Tổng cộng mười bảy nhà máy con, sản phẩm tiêu thụ 9 tỉnh thành trên toàn quốc ..." Cảnh Bảo Lỗi cầm di động, đọc tin do Độ Nương cung cấp:

"Như này thì tra thế quái nào được!" Đinh Nhị Lôi cảm thán rất chính xác, cái loại như hắn dám đi qua cửa thì tám phần là bị người ta đánh cho thành đầu lợn luôn:

" Cũng không trà trộn được vào!" Bao Tiểu Tam gặp khó rồi, không giống mấy cái kiểu nhà máy quản lý vớ vẩn, trèo tường một cái là trà trộn vào được:

Hơn nữa với đặc tính trộm cắp trời sinh của hai tên này còn đồng thời phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ quái.

Không có người, trừ tiếng máy nổ uỳnh uỳnh, trong không khí lan tỏa mùi thịt ngào ngạt ra, trên đường xá bên trong nhà máy chẳng thấy một cái. Vì có cái nhà máy này, cho nên thôn làng cũ đã mất bóng rồi, thay vào đó là một khu tập thể, tự động hình thành một tiểu trấn thiên nhiên. Đây là mô hình xã hội kiểu xí nghiệp xưa, cũ lắm rồi, thế mà nơi này trải qua được mấy chục năm biến thiên của thời đại, thực sự hiếm có vô cùng.

" Cái đó có gì khó hiểu đâu, chủ yếu là làm việc vào buổi tối, xe phân phối đồ đông lạnh đều vận chuyển buổi tối hết, giao thông trong thành phố vốn không tốt, mấy chục cái xe tải cỡ lớn đi vào, không phải là tắc chết luôn sao?" Cảnh Bảo Lỗi đoán:

" Chắc là như thế, loại nhà máy này đều là ba ca ngược ... Khó chơi đây, cái loại nhà máy lâu đời này tự có đồn công an riêng, như một xã hội thu nhỏ vậy, người ngoài vào là bị tóm tức thì." Đinh Nhị Lôi tắc lưỡi:

Bao Tiểu Tam không tin:" Sao anh biết?"

Đinh Nhị Lôi vỗ ngực:" Anh mày đây trước kia là công nhân bậc tám của nhà máy in biết không hả? Cậu nghĩ trình độ in ấn của tôi học đâu ra? Được nhà nước cho đi học tập chính quy đấy. Anh mày trước kia cũng học trung cấp nghề, là người có văn hóa đấy, không phải xuất thân lưu manh đầu đường đâu nhé."

Cảnh Bảo Lỗi phì cười thì ra là chuyên gia bằng giả do chính nhà nước đào tạo, bảo sao tình độ khác biệt. Bao Tiểu Tam thì lại chẳng coi ra gì:" Anh vênh váo cái chó gì, tôi vô văn hóa, tôi làm lưu manh cũng không sao, anh đã tốt nghiệp trường chính quy lại không làm việc đàng hoàng, có cái chó gì oai phong đâu, anh phải lấy làm hổ thẹn mới đúng. Hay là trình độ nát quá bị đuổi, không làm được hàng thật, phải đi làm hàng giả?"

" Ê ê, đừng có hoài nghi trình độ nghiệp vụ của tôi nhé, tôi làm hàng giả tốt như hàng thật luôn, không hề cắt xén vật liệu, không có đủ trang thiết bị trong tay mà tôi vẫn làm được giả như thật, có gì mà xấu hổ." Đinh Nhị Lôi kiêu ngạo nói, trong lĩnh vực chuyên môn, hắn là giỏi nhất, vì sao hắn giỏi nhất? Vì trước đó những tên giỏi hơn hắn đều bị bắt sạch rồi, sau đó người anh em Nhị Bì của chúng ta biết khôn, kiếm ăn đủ sống, là con lợn nuôi mãi không béo cho nên là thành giả đích thực trong giới.

" Thôi đừng có suốt ngày cãi nhau nữa, nghĩ cách làm thế nào đi." Cảnh Bảo Lỗi cắt ngang cuộc cãi vã của họ:

Ba người bọn họ không dám tới gần cổng nhà máy, cứ đứng ở nơi cách hơn 1 km nhìn vào bàn tán. Trà trộn vào thì chắc chắn là không được, ra vào phải quẹt thẻ, quét mặt. Trà trộn vào càng không thể, trừ khi có khinh công cao siêu băng tường vượt ngói tránh được camera an ninh, huống hồ Đinh Nhị Lôi nói rồi, hắn cứ nhìn thấy bốt cảnh sát là nhũng hết cả chân, cái trò này hắn không chơi, cái mặt hắn nhìn quá khả nghi, bất kể đi tới đâu cũng bị chú cảnh sát liếc mắt nhìn mấy cái, nên các cậu đi làm đi.

Câu này khiến hắn bị Bao Tiểu Tam tóm lấy cho mấy đấm, làm sao có loại người sống hèn như thế, vừa rồi còn lên mặt làm ra vẻ cao thủ cơ mà?

Cơ mà trên đời này có một loại người, trời sinh ra nó đã hèn thế rồi, hèn từ máu, hèn tận xương, dù có khích bác hay khích lệ tinh thần cũng không có tác dụng gì. Huống hồ Bao Tiểu Tam cũng phải thừa nhận, muốn vào được cái nhà máy này khó như như lên trời. Cảnh Bảo Lỗi gọi điện báo cáo tình hình với Cừu Địch, Cừu Địch nói, nếu không nghĩ ra cách gì thì chụp nhiều ảnh ngoại cảnh vào để nghiên cứu sau, rồi tới nhà thứ hai.

Thế là ba người lang thang như lưu manh thất nghiệp trên trấn, rồi lại đi quanh nhà máy nửa vòng, đúng như Đinh Nhị Lôi nói, bọn họ chưa tới gần cửa nhà máy đã bị bảo an theo dõi rồi, còn ra hẳn ngoài trạm giác nhìn họ ... Ba người sao dám ở lâu hơn, vội vàng chuồng vào khu tập thể kia.
Bình Luận (0)
Comment