Q4 - Chương 73: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (2)
Q4 - Chương 73: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (2)
Cùng lúc đó Cừu Địch đang ở đầu bên kia của thành phố, cùng với Thôi Tiêu Thiên mặc áo bành tô, mũ lưới trai kéo thếp che mặt, yên tĩnh đợi bên ngoài trại giam, bọn họ đợi đã hai tiếng rồi.
" Sao vẫn còn chưa thả người?" Thôi Tiêu Thiên đã mất kiên nhẫn, liên tục đứng lên ngồi xuống:
" Cơ quan nhà nước làm việc hiệu suất thế đấy, quen rồi là được."
" Nói như thể anh quen với nơi này lắm đấy."
" Nói đúng rồi đấy, loại địa phương thế này tôi tới thăm rất nhiều lần rồi, không quen làm sao được?" Cừu Địch nhìn Thôi Tiêu Thiên, y luôn cho rằng, hắn và Mã Thụ Thành đã từng cùng nhau kiếm ăn, thế nào cũng phải có chút tình cảm chứ:" Vì sao các anh không tới thăm anh ta? Hình như tôi nghe Yêu Cơ nói năm xưa Mã Thụ Thành đối xử với các anh không tệ, đúng không?"
" Đúng là không tệ, khi tôi túng quẫn nhất phải sống ở tầng thứ ba dưới hầm, nghèo tới mức mỳ ăn liền còn không mua được ... Ha ha ha, khi đó anh ta đang tìm người theo dõi chụp trộm, tìm tới chỗ tôi, anh biết cái giá anh ta trả cho tôi là bao nhiêu không?" Thôi Tiêu Thiên hỏi:
Cừu Địch nghe giọng điệu của hắn, đoán:" Chắc là không cao đâu nhỉ?"
" Chỉ đúng một bữa cơm thịnh soạn, sau đó là tôi liền vứt hết theo đuổi nghệ thuật từng coi như sinh mạng, theo anh ta làm cái nghề này." Thôi Tiêu Thiên cười tự trào:" Cho nên trong nội tâm tôi rất kính trọng anh ta, do anh ta mới có tôi ngày hôm nay. Có điều anh ta cũng là người mà tôi hận nhất, chính anh ta biến tôi thành loại người như thế này."
" À, anh hối hận thành người sống trong ngôi nhà trăm mét vuông, tiêu sài dư dả, nhớ cái thời sống chui rúc trong hầm như chuột ấy hả?"
" Tin tôi đi, cuộc sống bây giờ cũng chẳng tốt hơn khi đó đâu, trên thế giới này người bán sức lực, bán trí óc, bán thanh xuân, thậm chí là bán thân xác của mình đều có thể được thương tình, chỉ có những người chúng ta là không có cái tư cách đó, anh biết vì sao không?"
" A, vì sao vậy?" Cừu Địch rất bất ngờ, không nghĩ cái tên đồng tính kiêm biến thái lại có một cái đầu của triết gia:
" Bởi vì chúng ta bán đi lương tâm của mình, người ta sẽ chỉ căm hận, chứ không có thương xót." Thôi Tiêu Thiên ngửa mặt nhìn trời, nói đầy đau khổ:
" Nhưng anh sống trong sự thương xót của người khác thì thiếu chút nữa không sống được, còn sống trong sự căm hận thì lại sống rất thư thái, không phải thế sao? Nếu cho tôi chọn, tôi sẽ không đời nào chọn được cảm thông thương xót, vì đa phần nó đồng nghĩa với cả sự khinh bỉ và ức hiếp trong đó." Cừu Địch nói thẳng, một người kiêu hãnh như y, sự thương hại cũng ngang với khinh bỉ:
" Xem ra chúng ta có góc độ nhìn nhận sự việc khác nhau, nhưng đều có quá khứ không ai muốn quay đầu nhìn lại. Có điều tôi phải nhắc anh một câu, tôi thấy anh rất cảm tính, nghĩa khí, nhưng trong cái nghề này không tồn tại hai chữ tín nhiệm. Đúng, Lão Mã bị người ta hại thật, nhưng anh ta hại người cũng không ít ... Anh càng ưu tú ở cái nghề này thì khả năng gặp phải cạm bẫy càng nhiều. Hơn nữa, tôi thực sự không nhìn ra, anh đối xử tốt với Lão Mã như thế có lợi ích gì?" Thôi Tiêu Thiên thắc mắc:
" Chẳng lẽ anh không hề có suy nghĩ nhận ơn thì báo đáp?" Cừu Địch hỏi lại:
" Anh ta đã kiếm được đủ nhiều tiền từ tôi rồi, cho nên tôi thấy mình chẳng nợ nần gì anh ta hết. Làm trong cái nghề này chẳng ai nợ gì ai, mọi người chỉ vì mình, dù có bị ai hại cũng chỉ có thể trách mình." Thôi Tiêu Thiên chỉ ra:" Anh nên có suy nghĩ đó, không cần vướng mắc gì cả."
Cừu Địch đang định trả lời thì cửa sắt kêu loảng xoảng mở ra, Mã Thụ Thành mặc bộ đồ tây đã phai màu, thân hình lom khom được quản giáo tháp tùng đi ra, quản giáo đưa cho hắn thông báo phóng thích. Mã Thụ Thành như bị huấn luyện thành phản xạ có điều kiện, lưng cong xuống, đoán chừng vì khom lưng quá nhiều rồi nên cái lưng không thẳng được nữa.
Nhìn cảnh tượng đó cả Thôi Tiêu Thiên cũng thấy có chút buồn bã, Cừu Địch thấy hắn nhìn mình thì mặt hơi co giật, tên khốn kiếp đó tám thành là đang nghĩ, thế nào cũng có một ngày mình cũng sẽ có một ngày như thế, cố tình vỗ vai hắn nói:" Đừng khẩn trương, bên trong đó cũng như bên ngoài thôi, cũng là một xã hội khác, có lẽ anh ấy cũng đeo mặt nạ để sống ... À, hoặc nên gọi là lao động cải tạo, đại đa số người qua cải tạo thì tính cách va năng lực đều thăng cấp, như vào dungeon đánh quái ấy luyện cấp, anh ta ra ngoài rồi sẽ hồi full máu, được thêm kỹ năng mới."
Thôi Tiêu Thiên bật cười, Mã Thụ Thành thong thả đi về phía bọn họ, vừa vặn nhìn thấy, giống như bị nụ cười đó làm gai mắt, vẻ mặt hết sức phức tạp nhìn Cừu Địch và Thôi tiêu Thiên đang đứng đợi mình.
" Nào, đừng xấu hổ, tới ôm một cái đi." Cừu Địch kéo Thôi Tiêu Thiên và Mã Thụ Thành vào một chỗ:
Hai người đó được Cừu Địch tác hợp miễn cưỡng ôm nhau, Mã Thụ Thành cười nói:" Cậu ta thích nam nhân, nhưng không phải loại nam nhân như tôi."
" Ha ha, đã hai năm rồi, làm sao anh không biết là anh ta có thay đổi không, vừa rồi anh Thôi còn nói là hết sức ngưỡng mộ anh đấy." Cừu Địch cười nói:
" Tôi nghe ra đó là một câu nói dối." Mã Thụ Thành nói thẳng thừng luôn, đôi mắt đánh giá Thôi Tiêu Thiên, tựa hồ hai người họ từng có khúc mắc nào đó:
Cừu Địch thì lại ôm lấy vai cả hai người, nhiệt tình nói:" Nhìn đi, Lão Mã hoàn toàn không thoái hóa chút nào, câu đầu tiên đã phát hiện ra là nói dối rồi, Để Phiến, nói thật một câu cho Lão Mã nghe đi."
Nói thật à, có gì để mà nói chứ? Thôi Tiêu Thiên nhìn đồng bọn ngày xưa vừa mới từ trận doanh kẻ địch của nhân dân đi ra, sắc mặt thì u ám, tóc thì đã hoa râm, lưng đã hơi còng, đôi mắt lờ đờ, có chút thương xót:" Lão Mã, tôi được anh dẫn dắt đi vào con đường này, mặc dù giữa chúng ta có những chuyện không vui, nhưng tôi không hề hận anh ... Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, anh cứ lên tiếng."
" Đây mới là lời nói thật." Mã Thụ Thành gật gù, mắt hơi nheo lại:" Có điều còn khó nghe hơn cả nói dối, cậu đang thương hại tôi đấy à?"
" Không, không, tôi không có ý đó." Thôi Tiêu Thiên có chút hoảng loạn, có thể nhìn ra Mã Thụ Thành khiến hắn rất kiêng kỵ: