Q4 - Chương 74: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (3)
Q4 - Chương 74: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (3)
Mã Thụ Thành lững thững đi về phía trước, Thôi Tiêu Thiên nhất thời quên cả đi theo, Cừu Địch thì tỏ ra hết sức thoải mái, đẩy hắn một cái:" Để Phiến, không phải anh ta từng mời anh ăn một bữa cơm vào nghề à? Hôm nay mới anh ta ăn một bữa cơm ra tù, thế là hai bên hết nợ."
Thế mà cũng được à? Nghe kiểu nói chuyện vô lại của Cừu Địch, Thôi Tiêu Thiên không biết có nên nghe theo không, Mã Thụ Thành quay đầu lại chỉ Cừu Địch:" Thằng nhãi xấu xa, xem ra cậu tìm việc cho tôi làm rồi, có điều giờ tôi là thứ cổ phiếu rác rưởi, cậu đầu tư vào tôi, không sợ mất trắng hay sao?"
" Chẳng may gặp phải thị trường đảo chiều, chẳng phải sẽ kiếm được một khoản lớn sao?" Cừu Địch lạc quan nói:
Ba người cùng đi ra xe, tất nhiên là xe của Thôi Tiêu Thiên, ngồi vào ghế lái, rõ ràng sự xuất hiện của Mã Thụ Thành làm hắn không được bình tĩnh trầm ổn như mọi ngày:" Đi đâu bây giờ?"
" Không phải vừa xong đã nói rồi sao, cậu nợ tôi một bữa cơm, trả xong bữa cơm này, chúng ta không ai nợ ai nữa." Mã Thụ Thành lười nhác dựa vào lưng ghế nói, vẻ mặt hiện ra vẻ giảo hoạt, nào còn cái bộ dạng vâng vâng dạ dạ như ở trước mặt quản giáo:
Thôi Tiêu Thiên hơi bất ngờ, Lão Mã vậy mà nghe theo gợi ý của Cừu Địch à? Hắn không hiểu giữa Lão Mã và Cừu Địch kiến lập nên sự tín nhiệm thế nào nữa, chàng trai đó hoàn toàn không đơn giản như đánh giá ban đầu của hắn.
Tạm bỏ lại ba người Cừu Địch đi ăn cơm không có gì để kể, lại nói tới ba người Bao Tiểu Tam chạy trốn khỏi ánh mắt nghi ngờ của đám bảo an nhà máy, đi được một đoạn phát hiện ra ngoài khu nhà máy gọn gàng ngăn nắp đâu vào đó, đi chưa được bao xa thì khác hẳn.
Kè đắp bằng đá, ngoài bờ kè là cái mương nước thối khắm, mùi vị đó cứ như trung hòa nước gạo của hơn một trăm nhà hàng quán cơm vào với nhau vậy, trong đó vẫn nhận ra được cái mùi thịt và múi gia vị đặc sệt. Chính vì thế trở thành thứ mùi vô cùng tởm lởm, làm ba người Ba Tiểu Tam ôm chặt lấy mũi, không dám đi về phía bờ kè.
Khứu giác vừa mới bị ngược đãi, tiếp theo đó tới thị giác bị ngược đãi, phía sau lưng cái trấn đó gần như đều là núi rác thải, phế liệu, xương cốt động vật, lông thú, lông vũ, còn có cả những cái thùng xanh xanh đỏ đỏ, nhìn một cái thôi mà đã cảo thấy dạ dày đang lên cơn trào ngược.
Cảnh Bảo Lỗi chịu không nổi, thế nhưng hắn nhìn thấy Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi vừa nãy còn bịt mũi chạy cùng mình, giờ lại thản nhiên như không rồi. Bao Tiểu Tam xuất thân là tên bán đồng nát còn hiểu được, Đinh Nhị Lôi không sao là sao? Hắn liền thăm dò:" Nhị Bì, sao anh không hề thấy có chút khó chịu nào thế?"
" À quen rồi, nơi tôi từng ở bẩn hơn như thế này nhiều ... Hôm qua lên mạng xem được một truyện cười thế này. Có người Trung Quốc đi ra nước ngoài du lịch, máy bay vừa mới đáp xuống thành phố nước ngoài, oa hít không khí trong lành nhiều quá, hít tới say rồi, xỉu luôn, bác sĩ cũng không cứu nổi. Kiểm tra hộ chiếu, ối trời ơi người Trung Quốc, vội vàng lái xe hơi tới, đặt bệnh nhân ở gần ống khói, nổ máy một cái, ngửi thấy mùi khí thải ... Vãi, cứu được rồi, bệnh nhân tỉnh lại phấn chấn tinh thần hô lên: Đây mới là mùi quê hương ..." Đinh Nhị Lôi lắc lư cái đầu cười khành khạch có vẻ khoái trá vô cùng:
Bao Tiểu Tam vỗ đùi cười khành khạch. Cảnh Bảo Lỗi cười có chút gượng gạo, không muốn tranh cãi với hai tên dân trí thấp đó, thực ra đó không phải chuyện cười đâu, lấy khẩu trang đeo lên.
Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi cố ý phá thối, hai người giật khẩu trang của Cảnh Bảo Lỗi truyền tay nhau, thế là cả ba xô đẩy quên mất cả mục đích. Đang đùa nghịch thì trong một tòa nhà có mấy nam tử chạy ra, có người tìm gạch, có người cầm ống phun sơn, có người đang tìm vị trí thích hợp.
" Này, bọn họ làm gì thế, Nhị Bì, đồng nghiệp của anh đấy à?" Cảnh Bảo Lỗi vừa tò mò vừa tranh thủ nói móc luôn, lưu manh đường phố đều là đồng nghiệp của nhau mà:
Đinh Nhị Lôi chẳng giận, nhìn một cái liền thoải mái trả lời:" À, đi đòi nợ ấy mà."
Đúng là đám cặn bã chuyên đi đòi nợ rồi, tên cầm ống phun phun lên tường dòng chữ: Trần Chí Ninh, thiếu lợ trả tiền.
Tên khác cầm viên gạch thì rạch cửa kính ở tầng hai, còn có tên lại phun hàng chứ: Trần Chí Ninh, không trả tiền thì gán em gái mày trả lợ.
Cảnh Bảo Lỗi và Đinh Nhị Lôi cười muốn lên cơn co thắt dạ dày, Bao Tiểu Tam chẳng hiểu gì cả, hỏi:" Cười cái gì thế?"
" Chúng viết sai chữ rồi." Đinh Nhị Lôi đáp:
Bao Tiểu Tam nhìn đi nhìn lại, nhíu mày:" Có sai đâu!"
Hai người kia cười muốn tắt thở làm Bao Tiểu Tam nổi cáu đá đít mỗi tên một cái, Cảnh Bảo Lỗi lau nước mắt giải thích:" Cậu đọc kỹ xem, bọn chúng viết là thiếu lợ trả tiền, bọn xã hội đen này trình độ văn hóa tương đương với cậu."
À, thì ra là viết sai chữ rồi, Bao Tiểu Tam quên mất người ta trêu cả mình, chỉ mấy thằng lưu manh cười khằng khặc. Tiếng cười của hắn chọc tức một thằng tóc nhuộm vàng chóe, thằng đó cầm sẵn viên gạch trên tay, sẵn tiện giơ lên dọa Bao Tiểu Tam:" Cười cái gì? Đánh chết mẹ thằng đần mày bây giờ."
" Địt con mẹ, mày tưởng người có văn hóa bọn tao không biết đánh nhau à?" Bao Tiểu Tam rút ngay thắt lưng ra, quất đánh chát một cái, nói chơi là chơi ngay:
Cảnh Bảo Lỗi chơi với Bao Tiểu Tam lâu cũng thành lưu manh luôn rồi, cúi xuống nhặt cục gạch lên, sẵn sàng phang nhau, con mẹ nó chứ, anh đây ở Nội Mông dám đánh nhau với Hồ Tử rồi, sợ đếch gì mấy thằng lưu manh thủ đô giẻ rách. Chỉ Đinh Nhị Lôi là sợ hãi chuồn ngay ra sau.
" Làm gì, làm gì thế hả?" Ba thằng đòi nợ thuê thấy có người gây sự thì chuyển mũi giáo về phía đám Bao Tiểu Tam:
Đang lúc tình thế như thùng thuốc súng chực nổ thì một tên đeo khẩu trang kéo hai tên đồng bọn lại, mừng rỡ reo lên:" Tam ca, có phải là Tam ca, Bao Tiểu Tam đấy không?"