Q4 - Chương 75: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (4)
Q4 - Chương 75: Ao nhỏ nước cạn nhiều ba ba. (4)
" Mày là ai?" Bao Tiểu Tam thấy có người gọi ra tên mình thì tạm thời thu tay, ở thủ đô này hắn gặp không biết bao nhiêu lưu manh rồi, sao nhớ nổi:
" Cương Đậu đây, anh không nhớ à? Lần trước hai chúng ta cùng nhau đánh cảnh sát, bao nhiêu lâu rồi không thấy anh đâu." Thằng đó cởi khẩu trang ra, mặt toàn là trứng cá, béo tới đáng yêu:
Thằng tóc vàng không tin:" Bốc phét, cái ngữ mày mà dám đánh cảnh sát à?"
" Là anh ấy đánh, tôi đứng canh chạy mất." Cương Đậu chẳng biết xấu hổ là cái mẹ gì, cười toét cả mồm, cười làm người ta phát ghét:
Hai tên đồng bọn tức thì phải nhìn Bao Tiểu Tam với con mắt khác rồi, bộ dạng kinh khiếp đó cứ như là nhìn thấy thần tượng vậy, càng nhìn Bao Tiểu Tam càng thấy vóc dáng cao lớn, tướng mạo hung tàn, đúng là thứ mãnh nhân ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.
Chuyện cũ hiện ra ngay trước mắt, chính vì cái lần đó ngáo ngơ đi đánh cảnh sát cho nên mới có ngày hôm nay, Bao Tiểu Tam xông lên, Cương Đậu sợ hãi la lớn cầu xin:" ... Tam ca! Tam ca ... anh nghe em nói đã, không phải là em không giúp anh, lúc đó nghe người ta hô anh đánh đồn trưởng đồn cảnh sát, em sợ tới nhũn cả chân ... Với lại một mình anh đã đánh thằng cảnh sát đó nằm bẹp ra đất rồi, em có lên cũng vô dụng ... Ấy, đừng đánh ..."
Cương Đậu la hét ôm lấy mặt, í, đợi nửa ngày trời không thấy có động tĩnh gì, len lén mở mắt ra nhìn liền thấy Bao Tiểu Tam đang nhìn mình cười. Cương Đậu thở phào bỏ tay xuống, tiếp đó hắn nhìn thấy đôi giày da bóng lộn của Bao Tiểu Tam, ngẩng đầu lên thấy Bao Tiểu Tam mặc áo lông cừu, giật mình đứng dậy sờ, lông thật luôn này, còn dày nữa, một cái thế này giá mấy nghìn chứ không phải đùa đâu:" Oa, Tam ca, anh phát tài rồi à?"
Cái áo lông này Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi mua ở trấn Mang Nhai gần Tân Cương, giá có vài trăm thôi, giờ trời chưa lạnh lắm, nhưng Bao Tiểu Tam đã không đợi được nữa đem mặc khoe khoang rồi. Quả nhiên có người khen, Bao Tiểu Tam đắc ý vô cùng, vênh váo chỉnh lại cổ áo cho phần lông bên trong lộ ra nhiều hơn, nhìn ba tên rõ ràng vẫn còn ở giai cấp cùng khổ, nảy lòng thương hại:" Cương Đậu, sao lại tới tận đây kiếm sống thế?"
" Chẳng còn chỗ nào để đi nữa anh ơi, trong thành phố truy quét mại dâm gắt lắm, đám tiểu thư thất nghiệp, lưu manh bọn em cũng gặp tai ương. Bụng đói không biết làm gì, đành đi đòi nợ giúp người ta, mỗi ngày được 50 đồng tiền cơm thôi anh, số tiền đó làm sao mà dám vào thành phố chứ ạ?" Cương Đậu sụt xùi kể khổ, mắt thì lén lút ra hiệu cho hai người anh em:
Tên tóc vàng có vẻ là thằng nhanh nhạy hơn, ngay lập tức làm ra vẻ ngưỡng mộ:" Tam ca, anh thu tiểu đệ không ạ? Đập kính rạch xe đánh nhau, chuyện gì cũng được, bọn em chuyên nghiệp lắm."
" Chuyên nghiệp cái rắm, chúng mày mà giỏi thế đã chẳng phải trôi dạt ra đây kiếm ơn. Hơn nữa mày nhìn xem viết sai chữ nợ rồi, người ta trả mày 50 đồng còn là nhiều đấy." Bao Tiểu Tam mắng chửi:
Tóc vàng và Cương Đậu nhìn lại, lập tức quay sang đấm đá thằng còn lại, vừa đánh vừa chửi:" Con mẹ mày, làm ăn như thế à, Tam ca nhìn một cái là ra vấn đề rồi, đúng là đồ vô văn hóa, mau mau đi sửa đi."
Thằng bị ăn đòn tuổi còn nhỏ hơn, chắc chỉ mười chín hai mươi thôi, sợ hãi đi phun lại sơn, thoáng cái sửa " Thiếu lợ trả tiền" thành " Thiếu nợ trả liền".
Bao Tiểu Tam xem qua gật gù:" Ừ, lần này sửa đúng rồi đấy!"
Cảnh Bảo Lỗi và Đinh Nhị Lôi tức thì cười lăn ra đất.
Có điều mấy thằng kia chẳng thèm để ý nữa, bây giờ Tam ca nói cái mẹ gì mà chẳng đúng chứ. Bao Tiểu Tam móc hết tiền trong người ra, chia cho mỗi thằng gần một nghìn đồng, nhìn cái đám này hắn nhớ tới cuộc sống bữa đói bữa no ngày xưa, không cẩn thận là còn ăn đòn. Đánh nhau thì hắn sợ ai, nhưng mà vì mấy đồng tiền nên không đánh lại. Bây giờ hận không thể đem hết đồ đáng tiền trên người cho đám anh em nghèo.
Cảnh Bảo Lỗi và Đinh Nhị Lôi đều sững sờ, bọn họ là người rõ hơn ai hết cái tính keo bẩn của Bao Tiểu Tam, cái thằng khốn kiếp ấy đi chơi gái còn lừa anh em trả tiền hộ vậy mà bây giờ lại khảng khái như thế.
Thế là kịch vui biến thành kịch buồn rồi, Cương Đậu tay cầm tiền mà rưng rưng nước mắt, bám tay Bao Tiểu Tam cầu xin:" Tam ca, anh đừng cho tiền, anh có cho thì bọn em chỉ ăn được thêm vài ngày là hết, cuối cùng vẫn là đám vất vưởng ... Anh giờ phát tài rồi thì thu nhận bọn em đi, bọn em không còn nơi nào mà đi nữa rồi, hu hu hu."
"Đúng, đúng ... Tam ca, nhận cả bọn em với." Tóc vàng và thằng còn lại cũng khóc theo, khóc như mất cha mất mẹ, lần đầu tiên thấy thời đại này cũng có người cứu nạn phò nguy, khảng khái mở hầu bao như thế, đúng là anh hùng thực sự, không mau mau xin làm tiểu đệ thì còn đợi tới bao giờ:
Cùng là người lưu lạc đầu đường xó chợ, chân trời góc biển cả, theo ai mà chẳng là theo, ba người thoắt một cái liền thành sáu người rồi, vứt gạch đá ống phún sơn, đi theo đại ca mới.
Cùng lúc đó Cừu Địch và Thôi Tiêu Thiên mời mã Thụ Thành ăn một bữa, chẳng phải nhà hàng có sao nhưng cũng rất đẳng cấp, thức ăn gọi đầy bàn. Có điều Mã Thụ Thành rất khắc chế, món nào cũng chỉ nếm qua mà thôi, không hề có cảnh ăn uống ngấu nghiến của người mấy năm trời ăn cám lợn trong tù.
Ăn xong cơm Cừu Địch lại an bài nơi ở trong khách sạn, trên giường đã đặt sẵn một bộ quần áo mới. Khi Lão Mã tắm một phen sảng khoái, lại còn cạo râu gọn gàng, đợi tới khi quấn khăn tắm đi ra thì không còn thấy Cừu Địch và Thôi Tiêu Thiên đâu nữa, thay vào đó là một em gái xinh xắn mắt đong đưa nhìn hắn.
Tiếp theo đó xảy ra chuyện gì không quan trọng, khẳng định là không thể lấy góc độ đạo đức ra để chỉ trích người đã bị áp chế nhu cầu sinh lý hơn một năm ở trong gù. Thôi Tiêu Thiên thì thấy rất buồn cười, hắn cùng Cừu Địch sóng vai đi ra khỏi khách sạn, hỏi:" Làm sao mà anh làm được thế?"
" Làm cái gì? À, anh chỉ chuyện kiếm em gái đó hả? Kiếm nam nhân thì không dễ, kiếm mấy em gái lỡ bước thì khó gì, vào khách sạn mà không biết tìm dịch vụ này sao?" Cừu Địch cố ý trêu:
" Không phải, tôi chưa bao giờ thấy anh ta tin một ai cả, bao gồm cả những người từng là thuộc hạ cũ của anh ta. Cho nên anh ta mới còn lại một thân một mình như thế." Thôi Tiêu Thiên càng lúc càng tò mò về Cừu Địch, con người này làm sao nhìn mãi không thấu, với lại Mã Thụ Thành của Đỉnh Ngôn ngày xưa đúng là có danh tiếng rất lớn, nhưng đã là hoa tàn ngày xưa rồi, càng nổi tiếng người ta càng biết hắn là kẻ từng thất bại, thực sự không nghĩ ra được còn giá trị gì nữa:
" Anh ấy giống như tôi, không cần sự thương hại của bất kỳ ai hết, anh ấy cần cơ hội, nếu có cơ hội để đông sơn tái khởi, anh ấy bất chấp tất cả."
Cừu Địch trả lời đơn giản, bây giờ là lúc đang cần người, y nhận ra được thế lực của mình còn mỏng manh ra sao, cần hợp tác với những người cùng chí hướng. Cho nên mục tiêu tiếp theo của Cừu Địch là tìm một hacker biết đột nhập, những lúc thế này lại nhớ Quản Thiên Kiều quá, nhưng giờ không dùng được nữa rồi. Vốn định gọi điện cho cô nhờ tiến cử lại thôi, cô ấy có cuộc sống mới rồi, không nên dính dáng tới mấy chuyện này nữa.
Thôi Tiêu Thiên nghe nói Cừu Địch muốn tìm một hacker không hỏi vì sao, cũng không hỏi muốn làm gì, trực tiếp dẫn y đi tìm người.