Q4 - Chương 77: Miếu nhỏ hương ít yêu quái lớn. (2)
Q4 - Chương 77: Miếu nhỏ hương ít yêu quái lớn. (2)
Với dây thần kinh cường hãn của Cừu Địch cũng thấy nuốt không trôi cái vụ này, loại người gì thế không biết, à không, loại đó còn khó gọi là người cơ, thôi, dù sao đã đi tới đây rồi, gặp một lần cho biết:" Lại có thứ hàng kiểu này à, tên của hắn là gì?"
Thôi Tiêu Thiên trả lời ngắn gọn:" Lão Phiêu!"
" Oa, tên hung hãn thật đấy!" Cừu Địch tưởng răng đó là chữ Phiêu trong phiêu hãn:
" Phiêu ở đây là mỡ, chất béo ấy, thấy hắn thì đừng bất ngờ nhé, mời được hắn không dễ dàng gì đâu, đôi khi hắn còn không nể mặt của Mã Thụ Thành cơ." Thôi Tiêu Thiên nhắc nhở:
" Thế hắn có khuyết điểm gì không?" Cừu Địch hỏi thẳng luôn:
" Ha ha ha, anh định lợi dụng khuyết điểm của hắn à, bỏ ý định đó đi, toàn thân đầy rẫy khuyết điểm, đợi tới lúc đó anh nhìn một cái là nhận ra ngay, không cần tôi phải nhiều lời."
Vị cao thủ này thực sự khác với tưởng tượng của Cừu Địch, nói khác còn là nhẹ đấy, dù sao cũng làm y càng hiếu kỳ hơn. Hai người ăn cơm xong lái xe ra khỏi Tây Trực Môn, đến khu thành phố cũ, men theo ngõ đi sâu vào trong, dừng lại trước căn tứ hợp viện kiểu cũ, đẩy cửa đi vào. Loại tứ hợp viện này có bên trong có vùng trời riêng, đừng đánh giá qua vẻ bề ngoài, dưới đất được đào rất sâu. Bọn họ đi qua cửa phụ, dưới đất có ba tầng, Lão Phiêu trong truyền thuyết sống ở tầng cuối cùng, phù hợp với phương thức sinh sống ngày ngủ đêm làm việc của hắn.
Thôi Tiêu Thiên ấn chuông cửa, nhỏ giọng nói với Cừu Địch, cẩn thận cơ quan nơi này, Lão Phiêu là khách thuê lâu năm ở đây, toàn bộ cái nhà này đều bị hắn bố trí cơ quan rồi.
Càng ngày càng quái dị, lại ấn chuông lần nữa, loa trên cửa truyền ra tiếng quát:" Làm cái gì thế hả, thằng gay lọ, xéo!"
" Lão Phiêu, tôi tới tìm anh nhờ giúp chút việc." Thôi Tiêu Thiên nói chuyện rất khách khí:
" Xéo, tâm tình không tốt, không tiếp khách, mày và bạn gái của mày cùng xéo, đừng quấy nhiễu giấc ngủ của người ta."
Trong loa truyền ra âm thanh rất cao, Cừu Địch hoài nghi xu hướng tình dục của tên đó không bình thường, y nhìn Thôi Tiêu Thiên, Thôi Tiêu Thiên không đáp, ra hiệu nói chuyện ở đây người trong nhà sẽ nghe thấy rõ ràng. Tốn thêm năm phút, Thôi Tiêu Thiên nói ngon nói ngọt thế nào cũng không được, bên trong giả điếc. Cửu Địch nhảy lên, tóm lấy loa trên cửa, sau đó dí loa vào, đạp cửa sầm sầm.
Cạch, cửa mở ra, Cừu Địch làm động tác mời màu mè:" Thế có nhanh hơn không?"
Thôi Tiêu Thiên á khẩu không nói được gì, đi vào phòng vừa định nói vài câu xin lỗi thì, viu viu viu, mấy luống sáng bắn về phía hắn, hắn không né kịp, toàn thân trúng liền mấy chỗ, chớp mắt ướt sũng luôn, tiếp đó là run rẩy, lại run rẩy, tiếp tục run rẩy ... Cừu Địch thấy tình huống bất thường tung chân đá, Thôi Tiêu Thiên kêu lớn, người loạng choạng mấy bước, ngã bịch xuống đất. Lúc này mới phát hiện ra thảm chùi chân làm bằng sắt, phun thêm ít nước có chất dẫn là biến người ta thành dây dẫn điện luôn.
Cừu Địch toát mồ hôi, suýt nữa mình thành vai phản diện trong Ở nhà một mình phiên bản biến thái rồi.
" Ha ha ha ..." Tiếng cười rất chói tai, rất dâm đãng từ trong phòng truyền ra, Thôi Tiêu Thiên chưa kịp nói gì thì Cừu Địch đã nhảy qua thảm chùi chân lao vào phòng, hướng về phía nơi phát ra âm thanh ... Tách, đèn tắt ngúm, tiếp sau đó vang lên tiếng thét của Cừu Địch.
Thôi xong, Cừu Địch cũng trúng chiêu rồi, Thôi Tiêu Thiên tức giận hét lên:" Lão Phiêu, anh muốn chết đấy à, có tin tôi kiếm người tới rỡ cái ổ chó của anh không?"
" Hừ, có tin tao cho mày vào đồn không?" Người trong phòng khinh bỉ nói, có điều ngay sau đó như cổ bị kẹp, hét chói lói:" Í, thằng gay, bạn gái của mày đi đâu rồi ... Á, mày muốn làm cái gì, cút xéo khỏi phòng người ta ... Á, trời ơi! ..."
Trong bóng tối những tiếng la hét rợn người vang lên, sau đó tách, đèn bật sáng, Thôi Tiêu Thiên nhìn lên trên trần nhà buông xuống những miếng kim loại, chi chít cả một mảng, giống như hình âm dương thái cực. Hắn chẳng kịp nghĩ xem làm sao Cừu Địch có thể thoát khỏi cạm bẫy, chạy vội vào phòng ngủ, sau đó trố mắt.
Ghế trước máy vi tính ướt rồi, một tên béo mặc quần cộc, toàn thân gần như trần truồng đang co ro dựa vào tường, hai mắt kinh khủng cực độ nhìn Cừu Địch. Cảnh tượng hết sức quỷ dị, mà toàn bộ sự quỷ dị tới từ tên béo đó, cái tên ngồi đâu trong cũng giống nằm, cái bụng to tới mức làm hắn muốn nhìn chân mình cũng khó, thịt ở hai bên má chảy sệ xuống, cơ bản là chạm luôn tới phần ngực rồi, đừng hi vọng nhìn thấy cổ hắn, có lẽ tên này căn bản không tồn tại bộ phận gọi là cổ, chỉ có một đống mỡ sau đó mọc thêm ra một cái đầu lớn mà thôi.
" Đây, đây ..." Cừu Địch líu lưỡi, y chọn cách trực tiếp nhất tấn công, võ công thiên hạ chỉ nhanh là không thể phá được, thế nên nhắm thẳng vị trí lăn mình lao qua, đá văng người ta, không ngờ rằng đối phương lại là một người tàn tật:
" Đây chính là Lão Phiêu, đã bảo anh đừng kinh ngạc mà, người ta ít nhất cũng hơn 150 kg đấy." Thôi Tiêu Thiên cười ha ha, đôi khi thủ pháp lưu manh hữu dụng lắm:
" À, tôi đang định hình dung là rất đáng yêu." Cừu Địch rốt cuộc cũng hoàn hồn rồi, đứng nói tới tính cách ra sao, riêng tướng mạo đã thấy không giống nhân loại:
" Đương nhiên rồi, Lão Phiêu chính là hoàng tử bạch mã trong giới lập trình mà ... Nào, nào đừng ngồi như thế, Lão Phiêu, đứng dậy nói chuyện đi chứ." Thôi Tiêu Thiên niềm nở cứ như hắn là chủ nhà vậy:
Tên béo kia trở mình, nằm úp xuống, khó khăn lắm mới có thể dùng sức tứ chi để bỏ dậy, vừa đứng lên một cái, đống mỡ trên người liền chảy sệ xuống. Hắn định chửi mắng Cừu Địch, có điều chạm phải ánh mắt như sói nhìn cừu của Cừu Địch liền sợ nuốt cả lưỡi, ú a u ớ mất nửa ngày trời mới nói được:" Điện, điện 30v thôi, không chết được đâu, tôi, tôi chỉ đùa với các cậu thôi mà."
" Không sao, chúng tôi cũng không để ý đâu." Cừu Địch tỏ ra rộng rãi:
" Thế, thế thì tốt." Lão Phiêu ngồi xuống chiếc ghế đặc chế của mình, hắn ngồi mà cứ như nằm, rút bàn phím đặc chế ra đặt lên bụng, tiếp tục nhìn màn hình toàn là tiếng Anh:
Máy vi tính cũng là loại đặc chế, chia làm sáu phần khác nhau, đống dây rợ rắc rối hơn cả mạng nhện, rất nhiều thiết bị Cừu Địch, chỉ thấy nhấp nháy mấy cái màu xanh đỏ. Tên béo đó giống như bị chứng thần kinh phát tác, đôi tay như móng giò gõ bàn phím, miệng thì cứ lẩm bẩm liên hồi, đúng là quái thai, hai bên vừa xung đột như thế, thoáng cái hắn coi như chẳng có gì việc mình mình làm rồi, Cừu Địch không nghe ra đây là thứ việc quái quỷ gì.