Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 66 - Chương 66: Chủ Động Truy Tìm. (1)

Chương 66: Chủ động truy tìm. (1) Chương 66: Chủ động truy tìm. (1)

Phản ứng thực sự quá mạnh mẽ, Bao Tiểu Tam hú lên quái dị, lăn lộn trên đệm của Quản Thiên Kiều, cười muốn lệch cả mồm. Cừu Địch vỗ đùi, làm, nhất định phải làm, ở Bắc Kinh làm tối mặt tối mày cả tháng mới được bốn năm nghìn, mà đó là lúc thuận lợi vào vụ đấy, ở đây một tuần kiếm 4000 nghìn, quá nhẹ nhõm. Phải thế chứ, Cảnh Bảo Lỗi tính toán, bọn họ nhận hai phần tiền công, lương tháng quá vạn rồi, trời ơi, bước vào giai tầng có nhà có xe mấy hồi.

Ta tên con trai điên mất rồi, làm chỗ ở của Quản Thiên Kiều rối tung lên, cô đuổi cả ba ra khỏi phòng. Ba người Cừu Địch ra về phòng, hưng phấn chưa tan, bắt đầu tính toán tiêu tiền ra sao, giàu sang tới quá bất ngờ.

Quản Thiên Kiều mấy lần tới cửa, muốn gọi Cừu Địch ra ngoài, cô có rất nhiều lời để nói, có nhiều tâm sự muốn thổ lộ, bọn họ vui như thế, cô không nỡ làm phiền, cuối cùng do dự mãi lại thôi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Quản Thiên Kiều đã bị đánh thức rồi, tiếng nổ ầm ầm của máy kéo và xe ba bánh làm người ta nhức đầu. Cô đẩy cửa sổ nhìn ra phía đường lớn, nào là xe nông dụng, nào là xe gia súc kết thành từng đội kéo đi. Quản Thiên Kiều mắt lim dim đi ra ngoài, bị không khí lạnh làm hắt xì một cái thật to, nhìn thấy chủ nhà cũng bị đánh thức thì hỏi chuyện, ba chủ nhà đáp: Đi chở xi măng chở cát, trả bằng tiền mặt hết đấy.

Cái nơi này còn có hạng mục nào cần kiến thiết cơ à?

Nghi vấn này của Quản Thiên Kiều được giải đáp rất nhanh, khi cô xuống lầu chuẩn bị đi ăn sáng thì nhìn thấy xe đạo cụ của đoàn làm phim khổng lồ hôm qua tới nơi này. Quản Thiên Kiều phán đoán, đoàn làm phim này mang tới phúc lợi lớn cho trấn rồi.

Quả nhiên là thế, hôm nay trong trấn đều thức dậy rất sớm, khi cô ra ngoài đường lớn thì đã có rất nhiều người đã ăn xong nhảy lên xe đi. Danh nhân Hách Lai Vận đưng đứng trên nắp ca pô của cái xe nát hô hào:" Khuân vác 180 đồng, có tay nghề thì 300 đồng, buổi trưa bao ăn, ai muốn đi thì nhanh chân lên."

Làm gì thế?

Thì ra là xây lô cốt, đắp tường thành, chắc là vì như cầu cảnh quay chiến tranh rồi, dù sao ở thời đại này, muốn quay những cảnh cháy nổ, e chỉ có tới những nơi sơn cùng thủy tận này mới làm được thôi. Nơi khác đâu đâu cũng là đường dây điện, dây cáp, đoàn làm phim làm sao mà ra tay được.

Tới một cái quán bên đường, Quản Thiên Kiều còn lấy giấy ăn lau sạch sẽ bàn ghế rồi mới ngồi xuống, gọi một bát canh lòng dê với bánh nướng không vừng. Tinh thần thì lại bất an nhìn xung quanh, cư dân trong trấn bước chân vội vã, nhân viên đoàn làm phim mới tới thì kết thành từng nhóm tò mò đi khám phá tiểu trấn tây bắc. Thi thoảng xuất hiện một cảnh không hài hòa, mấy chiếc xe việt dã đắt tiền chạy qua, chắc là chở đạo diễn hay nhân viên chế tác đi xem địa điểm quay phim rồi.

Ở nơi này ngày ngày thay đổi những khuôn mặt mới, làm Quản Thiên Kiều gặp khó.

Đúng thế, đối thủ cạnh tranh tiềm tàng khiến công việc đang diễn ra hết sức thuận lợi tốt đẹp bị phủ bóng đen.

Trong đầu Quản Thiên Kiều lúc này dầy đặc nhưng câu hỏi, đối thủ cũng đang thu thập tình báo thương nghiệp giống như bọn họ là ai? Ẩn mình ở đâu? Dùng phương thức gì để trà trộn tới nơi này thu thấp tình báo?

Bị ám thị như thế khiến Quản Thiên Kiều nhìn ai cũng thấy khả nghi.

Cạch ... Bát canh lòng dê đỏ rực ớt đặt trước mặt, Quản Thiên Kiều đang suy nghĩ miên man giật nảy mình, có điều cô nhanh chóng nở nụ cười thẹn thùng với ông chủ, gương mặt thiên sứ ngây thơ đó luôn lừa được rất nhiều người. Quản Thiên Kiều nhận lấy cái bánh, bẻ ra, chấm vào nước canh nóng cay tới đổ mồ hôi, vừa thong thả ăn vừa nghĩ chuyện khác, không biết ba cái tên kia đã dậy chưa?

Nghĩ tới ba anh chàng đó, Quản Thiên Kiều bất giấc nở nụ cười, nếu người khác nghe thấy tin tức bất lợi như thế, hẳn là lo âu mất ngủ, vậy mà ba người đó lại hưng phấn như uống thuốc kích thích, cứ như không có đối thủ cạnh tranh thì làm việc sẽ mất hứng vậy.

Càng như thế lại càng khiến Quản Thiên Kiều lo lắng, dù sao thì bọn họ đều là người mới vào nghề, đem so với dân chuyên nghiệp thế nào cũng thua kém, chẳng may đối phương cũng biết sự tồn tại của bọn họ, vậy hậu quả đáng lo.

Bỏ về giữa chừng sao? Đó có lẽ là hậu quả nhẹ nhất rồi, nếu như bị bại lộ, nếu như bị bên thăm dò phát giác, nếu như chuyện này dính dáng tới uy hiếp tổn thất lợi ích kinh tế, cái nơi hung hãn này sẽ dùng cách thức gì để giải quyết bọn họ đây.

"Hi!"

Có người hét lớn bên tai, Quản Thiên Kiều sợ tới mức suýt đá cả bát canh bỏ chạy, quay đầu nhìn lại thấy Bao Tiểu Tam đang nhe răng cười nhăn nhở với mình, ném cho hắn một cái lườm cháy mày, không thèm để ý tới hắn.

" Oa, Kiều cũng trở nên hung hãn rồi!" Bao Tiểu Tam nhìn Quản Thiên Kiều ăn canh lòng dê đỏ rực ớt mà cảm khái, lúc mới tới đây cô còn ăn quẩy với sữa đậu nành cơ:

Quản Thiên Kiều nhìn thấy Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi ở xa, hỏi:" Anh ăn gì? Gọi thêm ba bát nhé?"

" Bọn anh ăn rồi." Bao Tiểu Tam ngồi sát bên Quản Thiên Kiều, cô bé này không biết mỗi ngày tốn bao nhiêu tiền vào tắm rửa, người lúc nào cũng có một mùi thơm dễ chịu. Đáng tiếc buổi sáng trời còn lạnh, cô bé này sợ lạnh, mặc cái áo phao dày tới mấy lớp che hết người rồi, trông như con chim cánh cụt vậy, hết sức đáng yêu, lộ ra mỗi gương mặt nhỏ đỏ hồng hào vì ăn cay, hắn khoe:" Bọn anh dậy từ sớm cơ, đã đi một vòng quanh trấn rồi."

" Hôm nay không phải đi làm sao?"

" Xe còn chưa tới mà."

Hai người cứ vậy trò chuyện câu được câu chăng, Quản Thiên Kiều ăn qua loa cho xong bữa, đến khi cô đứng lên thì Bao Tiểu Tam đã tranh trả tiền trước rồi, nếu chàng trai khác làm thế, cô đã chẳng chịu, nhưng Bao Tiểu Tam thì hết cách.

Bao Tiểu Tam như ăn trộm ngoắc ngoắc ngón tay vài cái ra hiệu với Quản Thiên Kiều, đi ra ngoài vài bước mới nhỏ giọng nói:" Bọn anh dậy sớm đi tìm đám gián điệp kia đấy."

" Dậy sớm để đi tìm gián điệp à? Có tìm thấy không?" Quản Thiên Kiều dở khóc dở cười, sốt sắng quá đi, cơ mà cô chẳng tin tìm ra được, người ta là dân chuyên nghiệp đấy, đâu phải trẻ con chơi trốn tìm:

" Không tìm thấy." Bao Tiểu Tam trả lời không hề bất ngờ, lại bị Quản Thiên Kiều lườm cái nữa, thế mà cũng đi khoe:
Bình Luận (0)
Comment