Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 67: Chủ Động Truy Tìm. (2)

Chương 67: Chủ động truy tìm. (2) Chương 67: Chủ động truy tìm. (2)

Đi tới chỗ Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch, Quản Thiên Kiều thuận miệng hỏi:" Đoàn làm phim này tới đây để quay phim gì thế?

Cảnh Bảo Lỗi chỉ đoàn xe chở đạo cụ, giọng điệu kỳ thị:" Chắc là phim kháng Nhật đấy, nhìn kìa, toàn là trang bị của quân Nhật, quy mô không phải nhỏ đâu, dùng tới cả tank với xe bọc thép rồi, Hách Lai Vận cũng bắt đầu tuyển mộ diễn viên quần chúng."

Quản Thiên Kiều ồ một tiếng, năm nào cũng có phim kiểu này, tai tiếng nhiều hơn danh tiếng, có gây ra không ít trò cười, lúc chưa tới đây nghe thấy phim trường thì ai cũng hào hứng, giờ hết rồi, đoàn làm phim lớn cũng thế thôi. Cô hạ giọng nhắc mọi người:" Khả năng là chúng ta bỏ sót một mục, những đoàn làm phim cỡ lớn thế này tới trấn Truân Binh sẽ đem lại hiệu quả kinh tế khả quan lắm đấy, có lẽ chúng ta phải đưa mảng này vào phạm vi thu thập thông tin ..."

" Kìa, kìa, nhìn kìa ..." Bao Tiểu Tam đột nhiên hét lên cắt ngang lời Quản Thiên Kiều, kéo Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch, chỉ về phía nhà khách:

Mọi người nhìn theo, chỉ thấy ba bốn cô gái ăn mặc hết sức thời thượng mát mẻ từ trong nhà khách đi ra, còn chưa kịp tạo dáng đã bị gió lạnh làm rúm ró hét mấy tiếng ríu rít trở về rồi.

Nơi này nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi sáng vẫn còn lạnh lắm, chắc là về mặc thêm y phục. Bọn họ mới chỉ thoáng nhìn qua đã thấy mấy cặp đùi trắng bóc miên man, không váy ngắn chớm mông thì cũng là quần short, áo hai dây. Bao Tiểu Tam hưng phấn nói với hai người anh em:" Mấy cô gái xinh đẹp như thế, có phải trong phim sẽ bị bọn Nhật hãm hiếp không?"

Cừu Địch nén cười giơ ngón cái lên:" Rất có sức tưởng tượng, chắc chắn là thế, mau mau tranh thủ kiếm một vai thôi. Tam Nhi mặt mày thế này không đóng quân Nhật thì phí."

" Hai cậu nói linh tinh đấy à, trong đó mà có nữ chính làm sao viết kịch bản như thế được, muốn bị người xem chửi chết à?" Cảnh Bảo Lỗi phản bác:

" Cậu mới linh tinh, hôm nọ Hollywood có nói, muốn được vai chính, phải biết lên giường, phòng vé trăm triệu, dựa vào cảnh nóng." Bao Tiểu Tam khoe khoang thứ mới học được:

Cảnh Bảo Lỗi nghe mà khó chịu, đính chính:" Hắn chỉ là một tên môi giới diễn viên, còn là môi giới diễn viên quần chúng thì biết cái gì chứ?"

" Làm như cậu biết ấy, người ta có thể tổ chức người, kiếm được tiền, chính là có bản lĩnh, đến cả diễn viên thực sự còn chẳng kiếm được nhiều tiền bằng người ta."

Câu này của Bao Tiểu Tam nghe thì rất có sức nặng, minh chứng rõ ràng, Cừu Địch thì thầm khịt mũi, toàn bộ cái phim trường này, người kiếm được nhiều tiền nhất không phải là đạo diễn, diễn viên hay là người làm môi giới diễn viên, kiếm tiền nhiều nhất chính là bán cơm hộp kia kìa. Cảnh Bảo Lỗi là phe nghệ thuật, Bao Tiểu Tam thì không xem phim trong nước, cãi nhau như hai thằng ngốc, Cừu Địch dại gì mà tham gia vào, trừ khi là thảo luận phim người lớn của Nhật.

" Dừng lại!" Quản Thiên Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa quát một tiếng, hai tên kia im bặt, cô chuyển chủ đề:" Cừu Địch, các anh định làm như thế nào đây?"

Cừu Địch hiểu ra ngay Quản Thiên Kiều muốn nói tới chuyện gì, ghé tới gần, hạ thấp giọng xuống:" Nên làm gì thì vẫn làm thế thôi, tạm thời không nên có biến động tránh bứt dây động rừng, nhưng bình thường sẽ lưu ý hơn những người khác. Ưu tiên lớn nhất bây giờ vẫn là tìm ra những kẻ kia, tiên hạ thủ vi cường, phải loại bỏ nguy hiểm trước."

" Tìm thế nào, đối phương là dân chuyên nghiệp, hẳn là biết che giấu hơn cả chúng ta đấy."

" Chưa chắc đâu, tôi thấy có manh mối để tìm ra."

" Anh nói xem nào."

" Để anh nói, để anh nói ..." Bao Tiểu Tam thấy Cừu Địch và Quản Thiên Kiều ghé sát mặt vào nhau nói chuyện, dáng vẻ thân mật thì không thoải mái, nhảy vào giữa tách bọn họ ra:" Bọn anh đã tổng kết ra được kinh nghiệm rồi, tay quen dùng chuột phím, chưa chắc biết dùng cuốc xẻng, tay quen chụp trộm phân tích, không vác được bao gạo to, tay biết bán tình báo, chưa chắc biết bán cơm hộp ..."

Quản Thiên Kiều nghe nửa ngày trời vẫn như đi trong sương mù:" Anh nói cái gì vậy?"

" Tức là ..." Bao Tiểu Tam mở miệng mấy lần, anh chàng mua bằng đại học không biết nói làm sao, hắn nói chuyện với Cừu Địch thấy dễ lắm, chỉ nói vài câu Cừu Địch đã hiểu ngay ý hắn rồi, nói chuyện với người khác không sao diễn tả được, kéo Cừu Địch:" Thôi, mày giải thích đi."

Cừu Địch cười nói:" Chẳng qua là cách loại trừ thôi mà, dựa vào việc chúng ta làm có thể đoán ra họ. Thứ nhất, họ tới đây thu thập tin tình báo thì thời gian ở lại không thể ngắn được, tìm người không phải dân bản địa, lại ở lại thời gian dài, chịu khó nghe ngóng sẽ tìm ra được một số."

"Thứ hai, nếu tìm kiếm tình báo liên quan tới Tông Bằng Trình, như vậy mục tiêu chính là nhà khách, giống chúng ta, vì Tông Bằng Trình không hay tới đây, như vậy phải thiết lập điểm giám thị cố định."

" Thảo nào sáng nay các anh lại đi dạo quanh trấn ..." Quản Thiên Kiều tức thì nhìn quần thể dân cư lộn xộn đối diện nhà khách, ở đó có không ít nhà cho thuê, chừng một hai trăm hộ: " Còn nữa không, phạm vi vẫn rộng lắm."

" Còn nữa." Cừu Địch giải thích:" Bọn họ tất nhiên cũng phải tìm cách lấy được tin tức thu chi của bộ phận ẩm thực, nếu bọn họ không thể vác bao gạo như chúng tôi, vậy chỉ còn hai khả năng. Một là phải chụp trộm, hai là tiếp xúc với nhân viên công tác trong nhà khách."

" À, bảo sao Tam Nhi nói tay quen chụp trộm phân tích, không vác được bao gạo to, họ phải chụp trộm xe đưa cơm, từ đó tính toán ra lượng hàng xuất nhập, như vậy cũng phải thiết lập điểm giám thị." Quản Thiên Kiều hiểu rồi:

" Đúng đấy, nơi này khó hòa nhập lắm, tôi không tin bọn họ là dân chuyên nghiệp quen dùng chuột phím lại còn có sức vóc như Tam Nhi và Cừu Địch, trà trộn vào đội ngũ công nhân vận chuyện. Nếu như có thì chúng tôi đã biết rồi." Cảnh Bảo Lỗi nói vào:

Quản Thiên Kiều khẽ mím môi suy nghĩ, quay đầu nhìn địa hình xung quanh, đột nhiên chẳng nói một lời, vội vàng đi ngược về.

Ba thằng con trai trố mắt nhìn, em gái thân hình như học sinh này khiến người ta cảm giác ngày một cổ quái, Cảnh Bảo Lỗi nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đó, trong bốn người họ, Quản Thiên Kiều là một lòng với nhiệm vụ nhất, bọn họ là loại nửa làm nửa chơi, cảm thán:" Cô ấy chuyên tâm thật đấy."

" Mày cũng chuyên tâm lắm, nhìn tới sắp chảy nước dãi, cảnh cáo mày, đấy là em gái tao, không được nhìn, càng không được đụng chạm vào."

Bao Tiểu Tam đưa tay che mắt Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi tức giận gạt tay hắn ra, Cừu Địch cười bất lương nhìn hai người họ cãi nhau.

Đúng lúc này từ xa nghe thấy tiếng ông chủ Mã Khai Hoang rống lên:" Đứng đó làm cái gì? Mau đi làm việc đi."

Ba người vội vàng rảo bước đi tới sân sau của nhà khách, không bao lâu sau có tiếng xe chở hàng rầm rầm chạy vào, thế là một ngày bận rộn bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment