Chương 68: Chủ động truy tìm. (3)
Chương 68: Chủ động truy tìm. (3)
Một tiếng sau, trong trấn đã khá vắng vẻ, Quản Thiên Kiều ăn mặc không khác gì thôn nữ địa phương xuất hiện trên con đường phía trước nhà khách, cô có ý tưởng bất chợt, nếu có thể xem xét hết một lượt mấy trăm hộ dân cư đối diện nhà khách, nói không chừng sẽ có phát hiện. Dù sao nhân khẩu ngoại lai thường trú ở nơi này không nhiều, tiền thuê phòng đều là trả theo ngày.
Tới khi đến nơi rồi Quản Thiên Kiều mới phát hiện ra suy nghĩ của mình quá ngây thơ, gõ cửa nhà người ta thế nào, vào nói chuyện ra sao, đều là vấn đề, đừng để không tìm ra được đối phương lại bị đối phương nhìn thấu trước thì tha hồ mà hối hận.
Do dự rất lâu, Quản Thiên Kiều không nghĩ được phương án an toàn, nên từ bỏ.
Hai tiếng sau, mặt trời đã lên cao, thời tiết đã chuyển thành nóng bức, Quản Thiên Kiều tới phía bắc tiểu trấn, tòa nhà dang dở của khu nghỉ dưỡng Hoa Hâm, cái nơi bao vây xung quanh bởi rác này muốn lẻn vào rất dễ dàng.
Trong cái sân rộng ngổn ngang rác và vật liệu xây dựng, một đứa bé gái chín mười tuổi, dùng que chỉ vào tấm bê tông, dạy hai đứa em nhỏ bốn năm tuổi học đếm.
Không hiểu sao chỉ một cảnh như thế lại khiến sống mũi Quản Thiên Kiều cay cay, nấp sau đống đổ nát nhìn ba đứa bé một lúc rồi đi, không hề kinh động tới đôi vợ chồng thu gom đồng nát và đám trẻ con.
Quản Thiên Kiều phát hiện ra không chỉ một lối vào nơi này, trong lòng có chút hưng phấn, cô phán đoán người chụp trộm thì nhất định phải lấy cả toàn cảnh, nếu làm thế, cao điểm ở bắc thông này chính là lựa chọn tốt nhất.
Tầng một tầng hai là nơi đôi vợ chồng kia tập trung rác đã được phân loại, bắt đầu từ tầng ba, cô xem xét thật kỹ từng gian phòng từng vị trí có thể quan sát được thị trận. Quả nhiên Quản Thiên Kiều phát hiện ra một ít rác thải, gói đồ ăn, tuy nhiên còn chưa đủ khẳng định, cô tỉ mỉ đi lên trên tìm kiếm trong đống rác kiến trúc, thấy dấu vết của con người. Đến khi tìm được mẩu thuốc lá ở tầng thượng, Quản Thiên Kiều đứng trên cao giang rộng tay hít sâu một hơi nhìn toàn cảnh thị trấn thu vào tầm mắt.
Điếu thuốc cháy dở mang nhãn hiệu Golden Bridge, đây không phải loại thuốc lá đương địa, hơn nữa ở vị trí mà cô đứng, cách nhà khách phim trường chưa tới 3 km theo đường chim bay, vừa vặn thấy hết được dải trung tâm của trấn Truân Binh. Nếu có một ống kính có tiêu cự lớn, hoàn toàn có thể chụp trộm được cổng chính nhà khách, sân sau của nhà bếp, cùng với xe cộ ra vào.
Quản Thiên Kiều hiện có thể khẳng định, đã có người làm như thế, hơn nữa ở đây thời gian không ngắn, số lần tới đây cũng không ít.
Nhưng cô chỉ vui mừng được chốc lát, vì điều này chứng tỏ thực sự có một hoặc một nhóm người đang làm việc giống bọn họ.
Sao mà tìm ra họ đây, ở cái tiểu trấn tái ngoại nhân khẩu lưu động lớn, đoàn làm phim tới từ khắp mọi nơi, du khách tới rồi đi như đèn kéo quân, lấy cái gì mà tìm ra họ?
Quản Thiên Kiều ngồi thu lu hai tay ôm gối suy nghĩ rất lâu, nếu như có một nhóm khác, nếu như đối phương không chỉ ủy thác Cty Cáp Mạn, vậy đối phương có tới tám phần là tới cùng thời điểm với bọn họ. Nói cách khác đối phương đã ở đây ba tuần rồi, người ở lâu như vậy dễ tìm lắm, nhưng tìm ra sao để người ta không phát giác ra có người đang đi tìm mới là khó.
Phải làm sao đây?
Quản Thiên Kiều cứ ngồi như thế từ sáng sớm cho tới trưa, từ trưa tới chiều, từ lúc xe cơm rời đi, sau đó lại quay về, cô vẫn còn ngồi đó quan sát, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lúc này liệu đám đồng nghiệp kia có đang lén quan sát giống mình không?
Cô kéo dài ống nhòm một mắt ra, lại lần nữa nhìn về phía nhà khách, nhìn thấy rất rõ ràng, gần như có thể nhận ra từng khuôn mặt. Chẳng nhìn ra cái gì có giá trị nhưng lại nhìn thấy Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi lấm lét từ khu nhà bếp lẻn ra ngoài, lòng thất kinh, ba người này lại bày trò gì rồi? Vội di chuyển ống nhòm theo bước chân của bọn họ, không bao lâu sau nhìn thấy bọn họ tới siêu thị, không lâu sau thì vai vác, tay bê, tay xách từ trong siêu thị nhỏ gần nhà khách đi ra, sau đó chui tọt vào khu dân cư phía đối diện nhà khác.
" Ôi! Đúng rồi! Đúng rồi! Mình ngu hơn cả lợn ... Úi ..."
Quản Thiên Kiều ngay lập tức hiểu ra bọn họ muốn làm cái gì, cầm ống nhòm đập vào trán mình, thế là ngốc lần nữa, may mà không sưng. Cô vội vàng thu ống nhóm lại, vừa xoa trán vừa xuống lầu, chạy về trấn ...
" Có ai ở nhà không? Có ai không?"
Cừu Địch thập thà thập thò, Bao Tiểu Tam lấm la lấm lét, đứng ở ngoài cổng hô. Không bao lâu rèm cửa vén lên, một bà thím tuổi chừng năm mươi, mặt tròn tròn da thô ráp, khẩu âm rất nặng thò đầu ra nói oang oang:" Cái gì thế hả?"
" Thím ơi có mấy người thuê trọ chỗ thím thế?" Cừu Địch hỏi:
" Có bao nhiêu người thuê ở chỗ tôi thì liên quan gì tới cậu, các cậu hỏi làm cái gì?" Thím béo không phối hợp:
" Bọn cháu đi tiếp thị ít đồ cho nhà thím Mã ở siêu thị ấy mà thím." Cừu Địch tới gần, bê cho thím béo xem một cái thùng các tông toàn mỳ ăn liền, xúc xích:
Bao Tiểu Tam giải thích:" Một số thứ sắp hết hạn rồi ạ."
Cảnh Bảo Lỗi cười lấy lòng:" Có người vùng ngoài mới tới không thím, bán cho bọn họ."
" Mấy cái thằng bé này, sao lại làm chuyện ấy?" Thím béo xỉa tay vào đầu ba người mắng, bán đồ quá hạn, đúng là phong cách của mụ béo ở siêu thị:
Có điều lời nói tức thì bị hai hộp mì ăn liền cắt đứt, Bao Tiểu Tam ra sức nhét đồ vào tay thím béo:" Thím, cái này chưa quán hạn đâu, cho bọn nhóc ăn ... Giúp bọn cháu một chút đi, bọn cháu làm công cho ông chủ Mã, thế nào cũng phải bán được một ít."
" Bán không được là tôi kệ đấy nhé." Thím béo nhận hai hộp mì ăn liền, giới hạn đạo đức tức thì sụp đổ, hớn hở quay về phòng:
Nhân cơ hội này Cừu Địch tranh thủ hỏi:" Thím ơi, chỗ thím ở mấy người, tới từ bao giờ thế?"
" Tới từ hôm qua." Thím béo thuận miệng đáp, người đã khuất sau rèm cửa:
Úi dà, cả ba người đần mặt, thông tin thì hỏi được rồi đấy, nhưng mà chẳng phải là thông tin mà ba người bọn họ muốn. Không lâu sau ra ngoài, Bao Tiểu Tam hậm hực:" Bà nó, tốn hai hộp mỳ ăn liền, lỗ mất mấy đồng rồi."