Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 69 - Chương 69: Ý Tưởng Đột Xuất. (1)

Chương 69: Ý tưởng đột xuất. (1) Chương 69: Ý tưởng đột xuất. (1)

Ba người Cừu Địch cứ thế lấy cớ tiếp thị luân phiên đi hết nhà này tới nhà khác, chủ yếu hai người vào, một người quan sát đồng thời cũng là để chỗ trợ khi cần thiết. Bà nương trong thôn dễ đối phó lắm, một hộp mỳ ăn liền, một túi xúc xích nói ngon ngọt vài câu cơ bản là xong việc, ba người ăn mặc kiểu đầu bếp nhà khách, lấy danh nghĩa của Mã Khai Hoang, chẳng ai hoài nghi cả. Chỉ là đi qua mười mấy nhà, đồ mang theo sắp hết rồi mà không hỏi ra được có ai ở trong khu dân cư này tầm ba tuần không?

Chuyến này lỗ tới méo mặt rồi, nếu không tìm ra cái gì báo với công ty, sau này sao thanh toán. Bây giờ dừng không được, tiếp cũng chẳng xong, ba chàng trai lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

" Này này ... Lại đây, lại đây ..."

Quản Thiên Kiều đuổi tới đầu ngõ vẫy tay gọi, ba chàng trai quay lại, bốn cái đầu liền tụ vào một chỗ. Quản Thiên Kiều vừa rồi vừa chạy một quãng đường xa về, má đỏ hồng, lọn tóc dính bết vào trán, cô buộc áo khoác buổi sáng ra ngoài khi còn lạnh ở hông, áo thun siết lại, làm gồ lên bầu ngực xinh xinh, vừa thở dốc vừa nói:" Có phải các anh định đóng giả tiếp thị tới nhà, tiếp xúc với khách thuê trọ không?"

" Đúng thế." Ba cái đầu cùng gật một lúc:

" Cách này hay đấy, cố gắng chụp hết lại nhé." Quản Thiên Kiều dặn dò:

Cảnh Bảo Lỗi giơ cổ tay ra, trên đó đeo đồng hồ, là trang bị do công ty phân phối, ấn một cái bên cạnh là chụp ngay, không phát ra tiếng động nào.

Thế nhưng có người không vui, Bao Tiểu Tam hậm hực:" Hay cái rắm, sắp lỗ tới quần không còn mà mặc rồi, toàn là đồ bọn anh tự mua đấy."

" Chỉ cần tìm ra được, tốn bao nhiêu tiền cứ tính cho em ... Tiếp tục đi, để em mua thêm đồ." Quản Thiên Kiều dỗ dành, sau đó cũng gia nhập:

Ba người tất nhiên chỉ còn cách tiếp tục đi tiếp thị, nếu số tiền bỏ ra trước đó quá bằng vứt đi rồi. Cứ thế lại đi thêm được mấy nhà, chẳng có tiến triển gì cả, đang lúc Cừu Địch đứng cảnh ngoài cảnh giới thì nhìn thấy ở xa Quản Thiên Kiều thở hồn hển khiêng một két nước ngọt, bước chân loạng choạng.

Quản Thiên Kiều vốn đã nhỏ nhắn, cánh tay mảnh khảnh của cô sao nâng nổi cả két nước ngọt như thế, két nước lại chắn tầm nhìn thế là vấp phải cục đá, á một tiếng loạng choạng lùi về sau, tưởng sắp ngã tới nơi rồi thì có hai cánh tay khỏe khoắn đỡ lấy két nước ngọt.

Ngước đầu lên mới thấy thì ra là Cừu Địch, chẳng qua vừa rồi Cừu Thấy Quản Thiên Kiều sắp ngã ra sau thì chạy vội tới đỡ, thế là tình tiết ngôn tình máu chó xuất hiện, lúc này không khác gì Cừu Địch ôm trọn thân thể nhỏ nhắn của Quản Thiên Kiều trong lòng.

Hai người đều mặc trang phục mỏng, tư thế này khiến da thịt tiếp xúc lượng lớn, cả hai đều cảm thụ hết sức rõ ràng.

" Giữ chắc tay nhé! Tôi buông tay ra đây!" Cừu Địch hít hơi thở thơm tho trên người Quản Thiên Kiều, thân thể nhỏ bé đó vậy mà chẳng gầy, truyền tới loại cảm giác đàn hồi mà lại mềm mại tuyệt vời, tim y không kềm được đập nhanh hơn:

" Ừ!" Quản Thiên Kiều đáp khẽ một tiếng, vai dựa vào lồng ngực rắn chắc, ngửi mồ hôi nồng nồng của nam giới, tai đỏ tới mức cô cảm thụ được sức nóng của nó:

Cừu Địch vừa buông tay ra, Quản Thiên Kiều đã quay lại đẩy két nước ngọt vào người y, đá một phát vào ống đồng rồi chạy mất.

Lại tới một nhà nữa, gõ cửa nhà người ta, một vị râu ria rậm rạp không rõ tuổi, đứng ở cửa, cảnh giác nhìn ba người, bộ dạng đó trăm phần trăm là người xấu.

" Anh ơi, có cần đồ uống, xúc xích với mỳ ăn liền không, giá ưu đãi, giao tận nhà." Bao Tiểu Tam niềm nở chào hàng:

" Ra tạp hóa là có rồi, bọn mày định xẻo người ta à? Sprite bao nhiêu tiền?" Người kia thuận miệng hỏi, đoán chừng đã từng bị vật giá ở nơi này làm hố rồi:

" Tám đồng!" Cừu Địch không chuẩn bị bán đi với giá tiêu chuẩn:

" Không mua!" Người kia xoay đi định đóng cửa:

" Khoan, khoan, đợi đã ... Anh ơi, còn có đồ tốt, đây là đặc sản địa phương, Dâm Dương Hoắc, thuốc tráng dương nguồn gốc thực vật, tác dụng tốt hơn cả viagra." Cừu Địch giơ chai thuốc ra, lần trước dùng non nửa, sau đó y thêm nước vào, thế là lại đầy chai, thứ này nhìn người khác dùng một lần là sợ, giữ thì phí, nên muốn đem bán lại:

Người kia trợn mắt ốc lồi lên:" Cái chỗ này ngay cả gái gọi cũng không thèm đến, mày tráng dương cho ai?"

Rầm! Một phát cửa đóng lại, có điều bọn họ cũng chụp được ảnh rồi, là một người vẽ phác họa, trong phòng có cả một đống tranh, còn có mấy cái giá vẽ.

Tiếp thị tới nhà tiếp theo, trong nhà chỉ có một ông già lãng tai, cho điếu thuốc là thành công đi vào ...

Nhà tiếp theo, trong nhà chỉ có hai thằng nhãi con chừng mười tuổi, chỉ cho chúng nó một chai sprite là thuyết phục được, còn chưa lên lầu hai anh em nhà đó đã vì chai nước ngọt mà đánh nhau rồi ...

Lại thêm nhà nữa, cửa khóe, ai mà ngờ Bao Tiểu Tao thể hiện bản lĩnh, dùng một sợi dây thép hí hoáy phá khóa luôn. Ba người qua cửa sổ chụp cảnh trong phòng mấy nhà thuê trọ sau đó vội vàng chuồn đi. Bao Tiểu Tam lại khôi phục lại cái khóa nát kia, Cừu Địch không biết Bao Tiểu Tam còn có bản lĩnh này song không bất ngờ, Cảnh Bảo Lỗi thì có thêm nhận thức mới về anh chàng xuất thân vua đồng nát này, chắc chắn còn nhiều năng lực chưa được khai quật.

Lại thêm nhà nữa ...

Bốn người tựa như không biết mệt mỏi đi làm từ thiện, bỏ tiền túi mùa đồ rồi đem tặng như nước chảy, buổi chiều phải về nhà khách chuẩn bị bữa tối. Làm việc mấy tiếng xong lại tiếp tục đi tiếp thị, tới khi sao lên đầy trời bốn người mới phát hiện ra, hiệu quả duy nhất là giúp vợ của ông chủ Mã ở siêu thị bán được một đống thực phẩm quá hạn.

Đương nhiên bọn họ cũng có thu hoạch, chỉ là đối với mấy vị mắt trâu thấy cỏ này, thực sự không nói rõ được thu hoạch là gì. Buổi tối tụ tập ở nhà hàng lẩu Tứ Xuyên ăn cơm, Quản Thiên Kiều lấy hình ảnh thu thập được cho mọi người xem. Ý tưởng này không thể nói là không hay được, ít nhất thì bọn họ đã moi ra được bảy tám phần khách trọ dài ngày ở khu dân cư xung quanh đây rồi.

Một họa sĩ và trợ thủ của hắn, hai hộ thu mua đồng nát, ba đại biểu của nhà máy đồ chơi, chuyên làm các loại đạo cụ, thiết kế phục trang ... À phải rồi còn có cả mấy người bán hoa quả và lông thú, cũng đã ở nơi này một quãng thời gian không hề ngắn.
Bình Luận (0)
Comment